- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 199: Đại hải câu chuyện không nội dung 7
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: San
Beta: Sakura
Để thiếu nữ nhút nhát xuống bến cảng tiếp theo, Bách Hợp có chút mờ mịt nhìn Lý Yến Tu: “Làm sao bây giờ?”
Võ công của cô trong thế giới này không có đất dụng võ, thế lực nhà họ Bàng không nhỏ, muốn trút giận trong thế giới này không dễ, huống chi trí nhớ của nguyên chủ như thế nào, tâm nguyện là gì cô cũng không biết dù chỉ một chút. Cho dù tính cách Bách Hợp có không lo nghĩ, giờ cũng không khỏi thấy bất đắc dĩ.
“Cô muốn làm gì?” Lý Yến Tu ngồi ở mũi thuyền, lúc này trên người không còn áo khoác màu đen, chỉ còn chiếc sơ mi màu xám bạc, nhàn nhã ngồi ở mũi thuyền, một đôi chân thon dài thật gây chú ý. Giọng anh trầm thấp nhu hòa, mang theo sự hấp dẫn, Bách Hợp không tự chủ lên giọng: “Tôi muốn trút giận nhưng lại không biết nên tìm ai…”
“Cô nói lúc tôi cứu cô là cô đã bị một đoàn hải tặc cướp rồi đúng không?” Lý Yến Tu đột nhiên đổi chủ đề hỏi Bách Hợp một câu. Anh tới đây chính là vì chờ ngày này, bấy giờ nghe được Bách Hợp rốt cuộc hỏi, mặt anh không biểu lộ gì nhưng dường như rất vui vẻ: “Nếu như là đoàn hải tặc hại cô, cô có thể tìm bọn chúng báo thù, nhưng nếu cô không ghét đám hải tặc ấy, thì có thể ngẫm lại xem chính mình hận nhất người nào.”
Nói đến thế, đúng là Bách Hợp hận nhất Bàng Lị Lị lừa mình một vố. Nghĩ như vậy, trong lòng cô không khỏi động, cô nhớ tới việc mình xuyên qua thế giới này bị hải tặc tàu Black Pearl bắt ép, nếu như không nhầm, nguyên chủ cũng là bị hải tặc bắt đi nhưng không chết, như vậy cũng có thể giống như cô, gặp phải Bàng Lị Lị. Nếu như gặp Bàng Lị Lị, một người tính tình lạnh nhạt như cô còn cứu cô ta, huống chi nguyên chủ chỉ là một cô bé trên tàu hải tặc, hẳn sẽ ra tay cứu, kết quả lại bị Bàng Lị Lị lấy oán trả ơn. Mặc kệ là cô ta vô tâm hay có ý, nguyên chủ nhất định là rất hận Lili.
Kể từ đó chính mình bị Bàng Lị Lị lừa, nguyên chủ chắc không khác là bao, nhưng nguyên chủ không giống cô, nhảy xuống biển còn được người cứu lên. Như vậy kết quả của cô ấy sẽ như những hải tặc kia…, bị đóng dấu thành nô lệ để bán. Mà có thể tưởng tượng khi Bàng Lị Lị nói ra những lời kia, hải tặc trên tàu Black Pearl sẽ hận nguyên chủ tận xương tủy, tại nơi bị giam giữ trong thời gian ngắn, cô ấy hẳn là muôn phần gian nan. Nếu như cô ấy có thể sai khiến người hầu là bác Yu, mà ông ấy còn là một pháp sư, tại nơi này pháp sư so với kiếm sĩ càng khiến người ta tôn kính hơn, có lẽ thân phận của nguyên chủ không tầm thường, nếu đã vậy, cô gái nhỏ bị hải tặc bắt đi, cuối cùng lại thành nô lệ buôn bán, trong lòng nhất định không cam lòng.
“Hay là Bàng Lị Lị?” Bách Hợp không khỏi hỏi một câu. Cô vừa dứt lời liền biết rõ mình vừa vô ý thức nói ra trọng điểm rồi, cô thật vì nghĩ ra manh mối của nhiệm vụ mà có chút kinh hỉ, theo bản năng bật ra tiếng. Lúc này rất sợ Lý Yến Tu hoài nghi, vội quay đầu lại nhìn, lại thấy anh giống như là không nghe thấy gì, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu Bàng Lị Lị đắc tội cô, tìm cô ta báo thù! Nếu như hận người khác, thì oan có đầu nợ có chủ.” Trên mặt Lý Yến Tu lộ vẻ thoải mái. Mái tóc dài như lụa vấn lên, chiếc quần dài phác theo thân hình cao gầy có lực. Áo sơmi được sơ vin trong thắt lưng, vòng eo hiện ra rõ mồn một. Sợi tóc kia theo gió biển bay loạn, thật sự là rất đẹp mắt.
“Bàng Lị Lị, tôi sẽ không bỏ qua đâu, hải tặc Black Pearl, còn cả hải quân nữa…” Ý niệm trong lòng Bách Hợp chợt chuyển, lúc này cô chỉ hi vọng nguyên chủ đừng oán nhiều như vậy, nếu là hận Bàng Lị Lị và gia tộc Bàng thì coi như thôi đi, tàu hải tặc Black Pearl cũng đã bị bắt, chứ nếu là hận hải quân, cô khẳng định không có biện pháp chống lại quái vật khổng lồ như vậy, vì vậy kế hoạch bây giờ, cô chỉ có thể tính toán lên nhà họ Bàng trước.
Nhưng theo như cô tìm hiểu về nhà họ Bàng, trong gia tộc có khoảng ba người là ma pháp trung cấp sư, ngoài ra còn có kiếm sĩ các loại không đếm xuể, khẳng định cô không phải là đối thủ của những người này, trong lúc nhất thời cô cũng chỉ đành trước để yên cho Bàng Lị Lị, mặc kệ Cửu Dương Chân Kinh ở nơi này có hữu dụng hay không, ít nhất có thể bảo vệ tính mạng thì cô không ngại nhiều.
Hai người cứ lênh đênh trên biển như thế, Bách Hợp dành phần lớn thời gian để luyện võ công, đôi khi gặp những kẻ mắt mù muốn đoạt thuyền của hai người, Lý Yến Tu liền đoạt ngược lại, dựa vào tài vật mà đám hải tặc dâng lên, hai người người phiêu bạt trên biển, thỉnh thoảng lại lên bờ bổ sung ít thực phẩm, cứ như vậy thoáng một cái năm năm liền trôi qua. Giờ đây Bách Hợp đã luyện Cửu Dương Chân Kinh tới tầng cao nhất, giá trị võ lực cũng cao hơn trước kia, cô luyện hơn năm năm Cửu Dương Chân Kinh, vượt qua bảy tám năm khổ tu. Tuy nhiên không dám… đấu cùng nhóm pháp sư kia, do đám bọn họ triệu hồi được sức mạnh thần bí, còn nếu chạm trán hải tặc bình thường, thì cũng có hơn phần hơn chứ không chịu thiệt thòi.
Nửa năm trước Lý Yến Tu bắt đầu dạy cô một ít kiếm pháp, dù chỉ là chút kiếm pháp cơ bản tương tự người ở thế giới này, nhưng phối hợp với Cửu Dương Chân Kinh lại có hiệu quả cực kỳ tốt, một kiếm tung ra lại có tác dụng trở mình. Đôi khi Bách Hợp có chút hiểu không rõ Lý Yến Tu, sự xuất hiện của anh đã kì quái, ở cạnh bên cô càng kì quái hơn, thực lực của anh thì cao thâm khó dò, lần thứ nhất nhìn thấy anh, liền có cảm giác sâu không thấy đáy, mà hôm nay luyện được cực hạn Cửu Dương Chân Kinh, sau lại được anh dạy kiếm thuật, càng khắc sâu với thực lực chạm không tới của Lý Yến Tu.
Trên người mình không có gì đáng để anh lợi dụng, nếu thật một người như vậy có tham vọng, chỉ sợ anh muốn thiên hạ bây giờ thế nào liền thế đó. Có lẽ do lúc trước anh từng cứu cô một mạng, rồi luôn luôn ở cạnh bên cô, ở giữa nơi xa lạ, dưới tình cảnh không có cha mẹ nguyên chủ, không có bằng hữu, có thể có một người để nói chuyện, thật ra trong lòng Bách Hợp rất cảm kích đấy.
Thời gian cứ thế dần trôi, thêm bảy năm Lý Yến Tu dạy cô kiếm thuật. Trong mười hai năm này, Bách Hợp dần dần lớn lên, khi ấy bộ dáng của nguyên chủ xinh đẹp đáng yêu, do ở trên thuyền, mái tóc dài cũng không có cắt mà giữ lại, lúc này đã đến đùi, cô không biết thân thể này khoảng bao nhiêu tuổi, nhưng hôm nay có thể đoán được với dáng vẻ này thì nhiều nhất là hai mươi.
Nghĩ đến hôm qua Lý Yến Tu nói muốn ăn cá hố xanh, loại cá này chỉ có ở biển sâu, trên mặt biển cũng không dễ dàng nhìn thấy. Bách Hợp từ mười năm trước liền phát hiện mình không sợ biển, vốn bởi lúc trước nhảy xuống biển để thoát chết, nghĩ đến nhiều kỹ năng thì đảm bảo mạng sống hơn, liền muốn học bơi, ai ngờ lúc nàng từ từ xuống biển, lại phát hiện mình ở giữa biển mà như ở trên mặt đất, thân thể có thể tự do hô hấp, thậm chí còn có cảm giác thả lỏng. Lúc trước cô nhảy vào biển lớn đã bất tỉnh, có lẽ liên quan đến việc nhảy từ trên cao xuống mà cơ thể bị chèn ép đến bất tỉnh.
Về phần mình không sợ nước biển, không giống như là do nguyên chủ biết bơi, mà nhiều hơn, cô nghĩ tới chúc phúc của Long Vương. Lúc thả mình vào trong dòng nước, cô có cảm giác như lúc là Kinh Hà Long Vương vậy, dường như mình ở dưới nước cũng không có gì không khỏe, vốn cô chỉ cho rằng chỉ có thể hô mưa gọi gió thay đổi thời tiết, nếu chúc phúc Long Vương thật cho nàng điều tốt như vậy, thì cái sưu tầm này quá là keo kiệt đi.
Bách Hợp có thể ở trên biển qua lại tự nhiên, cô vốn định xuống biển bắt cá, thậm chí ngay cả xuống biển ở chỗ nào, e rằng nhiều người cũng không rõ, nhưng trong lòng cô lại có cảm giác, cho dù đi xa đến đâu, cô cũng có thể an toàn trở về. Vừa thay quần áo, trong dòng nước truyền đến một đợt chấn động, một tràng âm thanh như tiếng của dã thú vang lên, vốn là Bách Hợp đang chuẩn bị xuống biển thì dừng lại, nước biển bị cái gì đó tách ra, một cái đầu rất lớn dò xét ló ra: “Ngao!”
Đây là quái xà lúc trước bị Lý Yến Tu chắt đuôi, từ sau lần nữa xuống nước, Bách Hợp phát hiện mình có năng lực triệu hồi cùng hấp dẫn những quái thú này. Ban đầu cô còn tưởng là vô tình, dọa cô phát khiếp, nhưng sau lại phát hiện những quái vật này căn bản… là không muốn hại cô, ngược lại còn như hiểu ý cô, nếu cô cách xa bọn chúng, thì chúng tuyệt không dám cùng cô thân cận quá. Sau nhiều lần thử thì Bách Hợp phát hiện không phải ngẫu nhiên rồi, mấy năm gần đây cũng đã bắt đầu thử phương pháp triệu hồi những quái thú này, khi cô gọi thì những quái vật vùng lân cận sẽ xuất hiện, còn nếu triệu ở trong nước, bọn quái vật giống thế cũng sẽ hiện ra.
Yu Bách Hợp nhìn thấy cái đầu quái xà này lần nữa, không còn kinh hãi như lần đầu, liền nở nụ cười: “Angang, em đến rồi, anh Lý muốn ăn cá hố xanh, em giúp chị bắt một ít.” Đuôi quái xà lúc trước bị Lý Yến Tu chém đứt giờ đã mọc dài ra, sau khi nghe Bách Hợp phân phó, trong đôi mắt cực lớn lộ ra vài phần ngoan ngoãn và dịu dàng, lại hét dài một tiếng, nước xung quanh bị nó quấy đến lật sóng, thân thuyền kịch liệt lay động theo, thì nó mới lặn vào trong nước biển, sau tóe lên những bọt nước lớn, cái đuôi của nó nâng thuyền vững vàng, đợi đến lúc gió êm lặng sóng, mới lần nữa ẩn mình vào đáy biển.
Cùng bọn quái thú ở chung, Bách Hợp phát hiện chúng đối với mình không có ác ý, có khi sẽ làm thịt mấy loại mới lạ, mỗi lần trở lại chứng kiến chúng chia ra mấy khối, rồi xử lý thêm chút. Lúc này quái xà xuất hiện, Bách Hợp lại để cho nó giúp mình làm việc, một giỏ thịt cá lấy ra từ phòng bếp đã sớm được chuẩn bị, đợi đến lúc vòng xoáy trào ra từ nước biển, đầu Angang hiện lên, chỗ cổ nó phồng lên rồi phun về phía Bách Hợp, một con cá lam hố tươi dài theo dòng nước biển phun lên boong thuyền.
“Cảm ơn nha.” Bách Hợp đã sớm chuẩn bị cá liền hướng dưới thuyền quăng ra, quái xà nhanh chóng ghé đầu cắn nuốt hết, vừa vui sướng kêu to, tại nước biển trào lên những bọt nước.