- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 170: Cậu bé tự bế (5)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Sakura
“Thật xin lỗi.” Bách Hợp chân thành nói, trên mặt có vẻ áy náy.
“Không sao cả.” Bùi Tuấn nghiêm túc trả lời, tuy cậu không quay đầu lại nhưng Bách Hợp vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cậu lúc này. Nháy mắt một cái, cảm giác tội lỗi trong lòng cô lại dâng lên.
Cậu quay lưng về phía Bách Hợp, lưng rộng ep hẹp, mái tóc vô cùng mềm mại, người để trần ngồi trên giường, cả người có vẻ tối tăm. Bách Hợp cẩn thận ngồi dậy, lấy chăn bọc quanh người mình, sau đó nằm xuống giường, ngẩng đầu lên đối mặt với Bùi Tuấn.
“Em sẽ đền cho anh áo khác.”
Bùi Tuấn mím môi, sắc mặt nghiêm túc như thể cố gắng kiềm chế cơn bực bội, lắc đầu: “Bà Cầm sẽ làm lại cái khác.” Quần áo của cậu luôn giống nhau như đúc, ngay cả một chi tiết nhỏ nhặt cũng phải được người ta kiểm tra nhiều lần rồi mới đưa tới. Nhưng chiếc áo này đột nhiên bị xé khiến cậu không bình tĩnh được, Bùi Tuấn biết việc này không liên quan gì đến Bách Hợp, tay cậu nắm lại thành quyền đặt trên đùi mình. Tuy mắt cậu nhìn cô chăm chú nhưng trong đồng tử lại không có hình bóng của cô, rõ ràng là đang ngẩn người. Bách Hợp nhìn dáng vẻ này của cậu, không dám để cậu tiếp tục như vậy nữa, cô nhướng người lên, quàng tay quanh cổ Bùi Tuấn, cả người gần như áp lên thân thể Bùi Tuấn, lúc này cậu mới đưa mắt nhìn Bách Hợp.
“…” Cậu không nói gì, vẻ mặt hoang mang giống như một đứa trẻ, dường như không biết tại sao cô lại làm vậy. Bách Hợp rất sợ cậu lại chìm đắm trong thế giới riêng của mình, nhân lúc cậu đang chú đến cô, nhỏ giọng nói: “A Tuấn, quần áo của em bị bẩn rồi, anh có thể chọn cho em một bộ để mặc xuống tầng ăn cơm rồi đến trường có được không?”
Bùi Tuấn không lên tiếng, nhưng lại ôm cô đứng lên, rồi trịnh trọng đặt cô ngồi xuống giường, sau đó đi tới phòng thay đồ ở phía sau phòng ngủ. Tuy cậu chưa từng tìm quần áo hộ Bách Hợp nhưng cấu tạo phòng này giống hệt phòng cậu, hồi trước ông Bùi biết cậu thích chạy vào phòng Bách Hợp ngủ nên đã bố trí hai phòng giống hệt nhau vì sợ cháu mình vào một phòng xa lạ sẽ khó chịu. Không đến ba phút cậu đã cầm một bộ đồ còn chưa xé mác ra ngoài.
Bách Hợp còn sợ cậu sẽ cầm kiểu quần áo mà bình thường Lâm Bách Hợp vẫn mặc ra. Nhưng lần này Bùi Tuấn lấy một chiếc áo khoác lông màu trắng, áo len lông cừu trắng, quần bó màu xanh da trời. Ngay cả đôi bốt cao cổ cậu cũng đã chuẩn bị, bên trong bốt còn đặt sẵn tất. Bách Hợp ngẩn người nhìn Bùi Tuấn ngồi xổm trước mặt mình, mái tóc mềm mại rủ xuống theo hành động của cậu che gần nửa gương mặt cậu, chỉ thấy cái mũi thẳng, đôi môi nhạt màu và cái cằm gầy. Cậu cởi trần nhưng hình như không cảm thấy lạnh, đặt chân cô vào lòng bàn tay mình, thay cô đi tất. Sau đó cậu còn muốn mặc quần cho cô.
“Để em tự mặc.” Bách Hợp thấy hành động của cậu, đang muốn nói tiếp thì Bùi Tuấn không trả lời, nhưng đôi môi xinh đẹp bắt đầu mím lại. Cậu hy vọng mình có thể tự tay làm mọi thứ, như vậy cậu mới thấy vui vẻ, cậu phát hiện ra Lâm Bách Hợp đã biến mất mấy năm đã trở về. Cậu là đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi, Lâm Bách Hợp cũng thế, cậu rất vui vì có một người bạn giống mình nhưng hình như Bách Hợp không hề cần cậu.
Nhìn cậu trầm mặc không lên tiếng, lòng Bách Hợp mềm nhũn, nghĩ tới việc cậu không giống những người đàn ông bình thường, cậu chỉ muốn mặc quần áo cho cô, không hề có ý tứ khác. Ánh mắt cậu nhìn cô cũng không có chút đen tối nào. Bây giờ thấy Bùi Tuấn im lặng không nói, cô dứt khoát ngả người ra sau: “A Tuấn giúp em nhé.” Cô cảm thấy có người xỏ chân cô vào quần, thân thể bị nhấc lên, Bùi Tuấn nhẹ nhàng mặc nốt áo len và áo khoác cho cô. Sau đó mới nhìn Bách Hợp:“Tiểu Hợp, xong rồi.”
Trên mặt cậu lộ ra nụ cười hồn nhiên, giống như sương mù tan dần lộ ra ánh sáng mặt trời khiến người ta không đành lòng cự tuyệt. Bách Hợp im lặng để Bùi Tuấn nắm tay vào phòng cậu. Trước kia, nơi này là cấm địa của cậu, người khác đi vào sẽ khiến cậu không thể nhịn nổi mà cầm khăn lau hết dấu vết người ta để lại, cũng chỉ có Bách Hợp mới có thể bước vào căn phòng này.
Cả phòng sạch tới mức không có một hạt bụi. Thảm trải sàn bằng lông dê, giấy dán tường màu trắng mà ngay cả giường trong phòng cũng là màu trắng. Bách Hợp nghĩ lại ký ức của nguyên chủ, hơn hai năm trước phòng cô ấy cũng giống phòng Bùi Tuấn. Nhưng sau đó vì tức giận nên cô ấy đã thay đổi phòng mình thành hình dạng bây giờ. Tuy giấy dán tường và màu giường không đổi nhưng thảm trải sàn và chăn đệm đã đổi cả. Cô tới chỗ để quần áo của Bùi Tuấn, tìm quần áo rồi mặc cho anh. Nhìn anh mặc bộ âu phục màu đen rất vừa người, cô không nhịn được lấy chiếc áo khoác dạ màu xám làm từ lông cừu trong ngăn tủ khoác lên người anh.
Hiển nhiên Bùi Tuấn không thích sự thay đổi này, cậu giãy dụa một chút, vừa muốn nhúc nhích thì Bách Hợp nhìn thời tiết rét buốt bên ngoài: “A Tuấn, đừng như vậy mà, em đã mặc quần áo anh chọn thì anh cũng phải nghe lời em chứ.”
Khi Bùi Tuấn không đắm chìm trong thế giới riêng, cậu vẫn nghe được những gì người khác nói. Động tác cởi áo của anh chợt cứng đờ, nhìn Bách Hợp, thấy cô mặc đồ mình tự tay chọn, bây giờ cậu lại muốn cởi bỏ đồ cô chọn. Trước đây không bao giờ quan tâm tới cảm xúc của người khác nhưng lần này Bùi Tuấn bỗng nhiên thấy khó xử.
“Sau này anh sẽ chọn quần áo cho em.” Cậu nói ra yêu cầu, cố kiềm chế ý nghĩ cởi bỏ áo khoác để đổi lại trang phục ngày thường của mình. Bách Hợp gật đầu, nhìn cậu một cái, đã vài năm nay cậu không nói chuyện nhiều như thế với nguyên chủ. Tuy cô không biết tâm nguyện của nguyên chủ là gì, chỉ có thể làm theo suy nghĩ của mình, nhưng dù sao cảm tình của Lâm Bách Hợp với Bùi Tuấn cũng không bình thường. Nhiều năm sống chung, kể cả không có tình yêu thì cũng có tình thân, nếu có thể giúp đỡ Bùi Tuấn thì cô sẵn sàng.
“Được thôi, nhưng sau này quần áo của A Tuấn cũng do em chọn.”
Bách Hợp vừa dứt lời, trong mắt Bùi Tuấn lóe lên vẻ hối hận. Sinh hoạt của cậu đã thành quy luật từ lâu, nếu phá vỡ cậu sẽ không thoải mái, nhưng Bách Hợp vừa mới nhận lời cậu, bây giờ nếu cậu từ chối cô thì không biết phải mở miệng thế nào. Ông nội từng dạy cậu rằng, cho dù muốn từ chối người khác thì cũng không thể nói thẳng trước mặt, phải suy nghĩ cách gì để cho sự việc trôi vào quên lãng, chỉ cần mình không nhận lời là được, bởi vậy sẽ không trái với lời hứa của mình mà cũng không làm bản thân chịu ấm ức.
Vốn dĩ Bùi Tuấn là thái tử của nhà họ Bùi, về sau là người cầm quyền nhà họ Bùi, đáng lẽ sẽ không gặp phải tình huống như ông Bùi nói. Vì vấn đề tâm lý của cậu nên ông Bùi cũng không giao những công việc quá phức tạp cho anh, hầu hết đều đã được ông sàng lọc. Những việc anh làm hầu như không cần phải dùng tới mưu mô. Bách Hợp tuyệt đối không ngờ rằng chỉ một câu thuận miệng của mình lại khiến cho con người đơn giản, trong veo như thủy tinh ấy lần đầu tiên nảy ra mưu mẹo.
Hai người mặc quần áo xong rồi xuống tầng. Đã vài năm rồi ông Bùi mới lại thấy gương mặt không trang điểm của Lâm Bách Hợp, càng vô cùng kinh hãi khi thấy Bùi Tuấn ăn mặc khác ngày thường. Thế mà cậu không hề lộ ra vẻ phiền chán, không kiên trì thay quần áo, càng không vì thế mà không ra khỏi phòng nửa bước. Chỉ một việc đơn giản này mà ông mất gần mười năm cũng không thành thế nhưng Lâm Bách Hợp lại làm được.
Lần này ông Bùi bắt đầu nghi ngờ mình đã phán đoán sai về Bách Hợp hay không, vốn dĩ ông cho rằng cô không còn tác động được gì tới cháu mình, muốn bỏ qua cho cô, nhưng bây giờ lại thấy cô vẫn có sức ảnh hưởng tới cháu trai, quan trọng hơn là hai người họ hình như đã ngủ với nhau!
Vẻ mặt đám người làm hơi quỷ dị nhưng không dám biểu lộ trước mặt Bùi Tuấn, từng người bê đồ ăn tới, cố gắng tỏ ra bình thường.
Đã lâu Bách Hợp không dùng bữa tại nhà họ Bùi, phải cảm ơn Bùi Tuấn, cậu giống như một đứa trẻ sợ cô mất tích, nắm chặt tay cô ngồi bên bàn ăn khiến cô không cần phải xấu hổ. Tối hôm qua cô không ăn gì, bây giờ đã đói bụng. Đồ ăn ở nhà họ Bùi vô cùng tinh tế, đặt yếu tố bổ dưỡng cho sức khỏe lên đầu nên các món khá thanh đạm, có điều tay nghề của đầu bếp rất tốt, khi tất cả đồ ăn được bê lên, Bách Hợp ăn hết ba bát. Ông Bùi trừng mắt vài cái với cô nhưng cô làm như không thấy, mãi tới khi no bụng thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước trở thành Long Vương, tuy có thể uống rượu ăn linh quả, nhưng không thể hưởng thụ mỹ thực nhân gian, dù sao sau khi tu đạo, nếu ăn ngũ cốc và rau quả sẽ không có lợi gì cho thân thể, cô chỉ có thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt hoặc ăn quỳnh tương ngọc quả. Tuy có thể sống rất lâu nhưng mấy thứ đó chẳng có mùi vị gì, bây giờ không dễ dàng gì mới được ăn thức ăn ngon như thế, đương nhiên là cô không thèm để ý tới việc ông Bùi muốn mình phải cư xử nghiêm chỉnh, chỉ cần có Bùi Tuấn ở đây thì sẽ chẳng ai quản lý cô cả.
“Lâm Bách Hợp, cháu có biết phép tắc trên bàn ăn không hả?” Cả đời ông Bùi chưa từng thấy cô gái nào vừa ăn nhiều vừa không biết giữ ý như thế. Trước kia dù Lâm Bách Hợp ở thời kỳ chống đối, nhưng lễ nghi trên bàn ăn thì không thể bới móc được gì vì cô ấy lớn lên từ nhỏ tại nhà họ Bùi. Chỉ mới mấy năm ông không ăn cơm cùng mà con bé này đã trở nên thô lỗ như vậy rồi: “Xem ra cháu ần phải học lại quy củ trên bàn ăn!” Nếu không, sau này gả vào nhà họ Bùi sẽ thành chuyện cười cho mọi người.
“Ông nội, gia huấn của nhà họ Bùi là không nói chuyện khi ăn cơm.” Bùi Tuấn nắm tay Bách Hợp, bị cô nhéo một cái, quay đầu nhìn vào mắt cô, lông mày khẽ nhíu lại, cuối cùng thành thật nhắc nhở ông Bùi một câu.