- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 169: Cậu bé bị tự bế (4)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Người nhà họ Bùi thấy hai người đang ôm chặt nhau trên giường thì lập tức hiểu lầm, tròng mắt ông Bùi suýt nữa thì rơi ra ngoài khi nhìn thấy áo ngủ vứt trên nền nhà, trên mặt ông lộ ra vẻ kích động vui sướng. Tiếng động khi mở cửa khá lớn khiến ánh mắt Bùi Tuấn trở nên u ám, chậm rãi quay đầu lại, trên mặt cậu còn mang theo vẻ rất khó chịu khi kế hoạch của mình bị phá.
Thấy tình trạng như thế thì tròng mắt ông Bùi suýt nữa lại rơi xuống thêm một lần. Cả đời này, việc mà ông Bùi lo lắng nhất không phải là Bùi Tuấn không thích giao lưu với mọi người cũng không phải nhà họ Bùi không có người chống. Dù sao ông Bùi chưa đến sáu mươi tuổi, lại chú ý giữ gìn sức khỏe, ông tự hiểu rõ thân thể mình có thể sống tới hơn hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề. Điều mà ông lo lắng nhất là sau khi mình qua đời thì nhà họ Bùi không có người nối nghiệp.
Hiện giờ, nếu nhìn từ bên ngoài thì Bùi Tuấn không khác gì với người bình thường, cậu rất thông minh, học gì cũng giỏi, ngoại trừ việc không thích nói chuyện với người khác ra và tđôi khi không thể khống chế cảm xúc của mình thì còn lại đều tốt. Ít ra cậu đã kiềm chế được bản thân tốt hơn trước rất nhiều. Nhưng ông Ông Bùi vẫn không yên tâm, đứa cháu này của ông hiểu biết rất nhiều chuyện nhưng chuyện quan hệ đơn giản giữa nam và nữ thì lại chẳng hiểu chút nào.
Hai năm trước, cậu còn có thể nói chuyện vài câu với Lâm Bách Hợp, hai bên duy trì loại quan hệ thân mật kiểu thanh mai trúc mã. Mặc dù địa vị của nhà họ Lâm hơi thấp, nhưng nhà họ Bùi cũng chẳng cần phải lấy một cô gái có địa vị cao về để làm bài trí, ông Bùi chỉ cần Lâm Bách Hợp đối xử tốt với cháu mình thì đã thỏa lòng thỏa dạ. Nhưng hai năm nay, Bùi Tuấn trở nên lãnh đạm với Lâm Bách Hợp rất nhiều. Lâm Bách Hợp lại thường xuyên ăn mặc chẳng ra gì khiến ông Bùi không hài lòng. Ông bắt đầu cảm thấy hối hận vì quyết định hôn nhân cho cháu mình lúc trước. Tuy ông không để ý địa vị của nhà họ Lâm nhưng lại rất chú trọng tới ý muốn của cháu trai, nếu Bùi Tuấn đã không còn thích Lâm Bách Hợp thì không cần thiết phải giữ cô lại.
Mấy năm nay ông không hề bạc đãi nhà họ Lâm nhưng Lâm Bách Hợp đối xử với cháu ông không trách móc thì cười lạnh, không hề có biểu hiện yêu mến, nhà họ Bùi là gia tộc như thế nào chứ, nếu không phải vì Bùi Tuấn thì ông đã xử lý nhà họ Lâm rồi. Vốn dĩ cho rằng hai đứa trẻ không hợp, dù biết thái độ của người làm trong nhà với Lâm Bách Hợp nhưng ông Bùi cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt. Ông sống lâu đã thành tinh, làm sao có thể không nhận ra cô gái này không muốn ở lại nhà họ Bùi, nhưng ông vẫn hy vọng cô sẽ giúp Bùi Tuấn sáng sủa hơn, ít nhất là trước khi cháu dâu thật sự xuất hiện, như vậy thì cho nhà họ Lâm được hưởng lợi cũng đáng giá. Về phần Lâm Bách Hợp, mặc kệ cô có muốn ở lại hay không, đây là việc của vợ chồng nhà họ Lâm.
Vì thế ông Bùi cũng không quản thúc Bách Hợp, ông định đợi thêm hai năm nữa, sau khi mình dạy dỗ cháu mình tốt hơn, nếu Lâm Bách Hợp không nguyện ý gả cho Bùi Tuấn thì bên ngoài cũng có rất nhiều cô gái trẻ xếp hàng dài muốn được gả vào, đến lúc đó sẽ trả cô về nhà họ Lâm, cho thêm một phần đại lễ làm của hồi môn khi lấy chồng là xong. Nhưng ông Ông Bùi có nằm mơ cũng không nghĩ đến đứa cháu trai không thể nào khai thông được của mình lại nằm ôm Lâm Bách Hợp ở trên giường.
“Tuấn Nhi, ông nội tìm cháu rất lâu đấy.” Ông Bùi nhìn hai người ôm nhau dưới chăn, lại nhìn quần áo ném dưới sàn, ông đột nhiên nhớ rằng chứng tự kủ của Bùi Tuấn khiến cho cậu có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Quần áo của cậu luôn phải chỉnh tề, một sợi chỉ cũng không được lộ ra, càng không thể ném lung tung. Mỗi ngày phải mặc đồ theo trình tự, mọi việc phải hoàn thành từng bước quen thuộc thì cậu mới bình tĩnh. Chỉ cần có một việc không tuân theo trật tự, cả ngày cậu sẽ khó chịu, thậm chí còn trở nên nóng nảy, như trước đây, có lần đang luyện võ, cậu đã quá khích làm bản thân bị thương.
“…” Bùi Tuấn chỉ nhìn đám người giẫm lung tung trên sàn gạch, vẻ mặt âm trầm. Ông Bùi rất hiểu cậu, cậu đi đường cũng như là trải qua tính toán tinh vi, nhất định mỗi bước phải đều nhau, hơn nữa tuyệt đối sẽ không giẫm lên khe hở giữa những viên gạch. Bởi vì trước đó người trong nhà họ Bùi lo lắng cho Bùi Tuấn nên lúc xông vào không chú ý đến quy củ của cậu, nhất là ở địa bàn của cậu, một khi có người phá hoại quy định, cậu sẽ lập tức trở nên vô cùng nóng tính.
Ông Bùi nhanh chóng ra hiệu cho đám bà Cầm ra ngoài, chính mình cũng nhanh chóng đóng cửa lại. Bách Hợp định nhúc nhích thì Bùi Tuấn liền ôm cô chặt hơn, không có mang theo cảm giác sắc dục, chỉ là cái ôm đơn thuần, giống như một đứa bé không muốn rời xa món đồ chơi mình yêu thích nhất. Trong lòng Bách Hợp thầm mắng một câu, đám người ông Bùi đi vào mà cũng không có cách cứu cô ra. Cô không muốn ngây ngẩn cả ngày ở trên giường với Bùi Tuấn. Bùi Tuấn vô cùng yên tĩnh, cậu có thể duy trì một tư thế, một biểu cảm rất lâu. Ăn cơm, tắm rửa, đi vệ sinh, những việc mà ai cũng phải làm thì trong mắt cậu chính là cử động máy móc. Cậu có kế hoạch chặt chẽ, tuy không nói ra miệng nhưng Lâm Bách Hợp đã sống chung với cậu mười mấy năm, đương nhiên là hiểu rất rõ.
“A Tuấn, em đói, em muốn ăn cơm.” Tay Bách Hợp cử động tay, gãi nhẹ lên lưng cậu, đầu ngón tay mềm mại xẹt qua trên lưng khiến cậu ngứa ngáy, lông mày Bùi Tuấn nhíu lại có vẻ khó xử, cậu không thích phải lựa chọn kiểu này, cậu muốn duỗi tay ra giữ tay Bách Hợp lại nhưng cũng muốn duy trì tư thế này, do dự rất lâu. Bách Hợp nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cậu, vì đang im lặng nên có vẻ đặc biệt lãnh đạm. Trên người cậu không có tinh thần tuổi trẻ sôi nổi của người hai mươi tuổi mà giống như một lão tăng 40, 50 tuổi, đã nhìn thấu sự đời. Sống chung với người như vậy nếu người ta không mở miệng nói chuyện, cậu sẽ tiếp tục im lặng, có điều dù nói chuyện với cậu thì cũng chưa chắc cậu đã để ý tới.
Lúc Lâm Bách Hợp trong thời kỳ phản nghịch, mới chỉ là một thiếu nữ mười năm tuổi, sớm đã bị người ta định ra cuộc đời, hơn nữa Bùi Tuấn vĩnh viễn sẽ không giống bạn trai của người khác, cậu là bệnh nhân, mọi người đều phải nhường nhịn, đương nhiên là trong lòng Lâm Bách Hợp sẽ ấm ức.
Bách Hợp vừa nói xong, nhìn vẻ cau mày trầm tư của Bùi Tuấn thì rõ ràng là không nghe lọt tai lời của cô. Cô do dự một chút, tay liền nhẹ nhàng di chuyển lên trên, vẻ mặt Bùi Tuấn vẫn đờ đẫn, con ngươi không hề chuyển động. Bách Hợp không phải người dễ dàng chịu thua. Cô suy nghĩ một chút,cô làm ra một cái hành động bỉ ổn, lập tức trượt tay xuống, chạm vào quần ngủ của Bùi Tuấn. Ánh mắt Bùi Tuấn thay đổi, chứng tỏ hành động này có tác dụng. Cô dứt khoát thò tay vào trong túi quần ngủ, chạm lên bắp đùi Bùi Tuấn, ánh mắt cậu liền lóe lên, chăm chú nhìn Bách Hợp:
“Tiểu Hợp, em làm thế là không đúng!”
Đương nhiên cô biết thế là không đúng, nhưng nếu mình chỉ làm những việc đúng đắn thì cả ngày Bùi Tuấn cũng chẳng chú ý đến cô. Muốn cậu nghe mình nói chuyện thì nhất định phải vào được trong mắt cậu. Đôi mắt cậu đen bóng, trong veo sạch sẽ như nước suối, không có một chút tạp chất.
Cuộc sống sinh hoạt trật tự khiến đôi mắt cậu đen trắng rõ ràng, không có chút tơ máu nào. Nếu đôi mắt ấy nhìn bạn một cách chăm chú thì bạn sẽ cảm giác như toàn bộ trong mắt cậu chỉ có bạn. Bách Hợp hơi khó hiểu vì sao nguyên chủ lại không thích đôi mắt trong suốt như thế, cô đã trải qua mấy nhiệm vụ, gặp đủ kiểu người nhưng chưa từng thấy ai có đôi mắt trong sáng như vậy. Ông Bùi dạy cậu rất nhiều thủ đoạn bẩn thỉu nhưng dường như không thể làm ô nhiễm trái tim cậu.
Lúc này hai người đang ở rất gần nhau, trong mắt cậu đang phản chiếu gương mặt Bách Hợp, thần sắc chăm chú và kiên định.
“A Tuấn, em đói rồi.” Cô lặp lại một lần nữa, trước mặt Bùi Tuấn hình như cô cũng biến thành người đơn giản và thẳng thắn, lúc nói chuyện cũng mang vẻ cố chấp giống cậu. Từ lúc nguyên chủ sáu tuổi đến khi mười bốn tuổi, bình thường cô ấy luôn nói chuyện với Bùi Tuấn như thế, Bùi Tuấn cũng vui vẻ chú ý đến cô ấy, bao dung với cô ấy hơn hẳn với người khác. Ngay cả khi hồi bé cô ấy từng làm lộn xộn tranh ghép mà cậu khó khăn lắm mới ghép xong, cậu vẫn nhẫn nại làm lại chứ không khó chịu như khi người khác phá hỏng kế hoạch của mình. Cậu sẽ khó chịu cả ngày cho đến ngày mới đi vào quỹ đạo thì mới bình tĩnh lại được.
Hiện giờ Bách Hợp nói chuyện như thế, gương mặt Bùi Tuấn lộ ra ý cười, hình như cậu đang cười theo bản năng, đôi mắt đen láy cũng có vẻ nhộn nhạo vui sướng, khuôn mặt tuấn tú âm trầm lập tức thay đổi:
“Tiểu Hợp trở về rồi.”
Cậu nói như thế khiến cho Bách Hợp rất ngạc nhiên. Lâm Bách Hợp vẫn luôn ở cạnh cậu, chưa bao giờ rời khỏi đây, nhưng lúc này cậu lại nói mình đã trở về, cô hơi tò mò nhìn Bùi Tuấn, hỏi thẳng cậu: “A Tuấn, em vẫn luôn ở đây, vì sao lại nói em mới trở về?”
“Trên mặt quá nhiều thứ, trước kia không phải là Tiểu Hợp…” Chàng trai thanh niên cố chấp mím chặt môi thành một đường thẳng, dường như muốn nói gì đó nhưng bởi vì quanh năm không hay nói chuyện nên không thể nói hết ý mình muốn nói. Cậu bắt đầu trở nên bất an, Bách Hợp cảm nhận được thái độ của cậu thay đổi, duỗi tay vỗ nhẹ lên chân cậu. Bùi Tuấn muốn cố nhịn nhưng tay cô vẫn không chịu di chuyển, cậu không chịu được nữa liền rút tay Bách Hợp ra khỏi túi mình, đặt lại lên hông mình, như thế mới thở phào thoải mái.
“A Tuấn, em đói.” Bách Hợp biết lời nói lúc nãy của mình không lọt vào tai cậu, không do dự mà lặp lại một lần nữa. Lần này Bùi Tuấn nghe rất rõ, cậu im lặng ngồi dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái áo đã thiếu mấy cái cúc, thấy dáng vẻ này của cậu, Bách Hợp lại trở nên lúng túng. Tuy tối qua cô không cố ý muốn xé rách áo Bùi Tuấn nhưng dù sao thì cũng là lỗi của cô.