- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 149: Ái thiếp của Nhữ Dương Vương (4)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
“Lộc Trượng Khách nói không sai, có điều người vốn nên bị trói nằm trên giường của ngươi lại không phải ta mà thôi, ái cơ mà Vương gia mới nạp bị người ta trói mang vào trong phòng ngươi, nên ta thấy thú vị, liền xen vào một hồi.” Bách Hợp đá Phạm Diêu đang sống không bằng chết nằm trên mặt đất một cước, chỉ nghe một tiếng ‘Răng rắc’ nhỏ vang lên, trên mặt Phạm Diêu không nhịn được lộ ra vẻ đau đớn, lúc này nàng mới cười lên hai tiếng: “Quang Minh hữu sứ Phạm Diêu, vì nghiệp lớn của Minh giáo, ngươi thật đúng là có năng lực ah, giả câm giả điếc nhiều năm, cũng không tiếc tự hủy dung mạo, hy sinh như vậy, thật đúng là khiến cho người ta không nhịn được đều phải vỗ tay trầm trồ khen ngợi ngươi!”
Bách Hợp vừa dứt lời, sắc mặt mọi người trên tháp đều thay đổi.
Lúc trước thanh danh của Minh giáo Quang Minh tả hữu sứ là vang dội cỡ nào, hai người đều là thế hệ kinh tài tuyệt diễm, võ công càng nổi tiếng hơn, chỉ là sau khi Giáo chủ Minh giáo Dương Đỉnh Thiên vừa mới qua đời, trong giang hồ liền không còn nghe nói đến tin tức của Phạm Diêu nữa, có người nói lão ta đã chết rồi, có người nói lão ta đã quy ẩn rồi, cũng có người nói lão ta đã trở về Tây Vực, đủ mọi cách nói, nhưng lại không nghĩ đến lúc này Bách Hợp trông như mới chỉ mười mấy tuổi lại vừa cất tiếng đã liền kêu ra cái tên Phạm Diêu này.
Phải biết, trong giang hồ mặc dù có truyền thuyết về Phạm Diêu, nhưng lúc Phạm Diêu biến mất, Bách Hợp có khả năng còn chưa sinh ra, lúc này mọi người thấy nàng vừa lên tiếng liền nói ra thân phận của Phạm Diêu, đều cảm thấy hết sức ngạc nhiên, gương mặt xinh đẹp của Triệu Mẫn lại càng trầm xuống, nghiêm nghị quát: “Nói bậy! Khổ đại sư là do Vương công Mông Cổ hiến cho Phụ vương, lai lịch người này Phụ vương đã tra rõ ràng đến từng chi tiết, lúc trước chỉ là một đầu đà mải nghệ múa võ ở Tây Vực mà thôi, sao lại có thể là Quang Minh hữu sứ gì chứ?” Phạm Diêu ẩn thân trong phủ Nhữ Dương Vương một lần chính là gần hai mươi năm, Triệu Mẫn có thể nói là lão ta nhìn lớn lên, quan hệ với lão ta cũng vừa là thầy vừa là bạn, một chút lời tâm sự của con gái cũng rất thích nói cho lão ta nghe. Lúc này nghe thấy Bách Hợp vừa mở miệng đã bóc trần thân phận chân thật của Phạm Diêu, điều này đả kích Triệu Mẫn cực kỳ lớn, nên trong chớp mắt liền không chút nghĩ ngợi mà phản bác.
Mặc dù thiên tư nàng ấy thông minh, nhưng lại bởi vì quá mức tin tưởng Phạm Diêu, nên vào lúc này tuy ngoài miệng không chịu tin, nhưng kỳ thật trong lòng cũng không khỏi sinh ra vài phần hoài nghi, chỉ cần vừa nghĩ đến trước đây chính mình tin tưởng và tôn trọng Khổ Đầu Đà cỡ nào, mà bây giờ lão ta lại có khả năng là Quang Minh hữu sứ, cũng mai phục trong Nhữ Dương Vương phủ, thì trong nội tâm liền khó chịu dị thường, sắc mặt cũng trở nên khó coi theo.
“Chẳng lẽ Quận chúa sợ ta lừa ngươi?” Bách Hợp nói đến đây, liền cười khẽ, nàng hơi méo miệng một chút, lộ ra bộ dáng quái lạ của chính mình khi ở trước mặt Triệu Mẫn trước đây, Triệu Mẫn thoáng cái liền nhận ra nàng, buột miệng hô: “Hàn Bách Hợp?”
“Xác thực là ta.” Bách Hợp nhẹ gật đầu, rồi lại nhìn gương mặt Phạm Diêu đang tràn đầy thần sắc kinh ngạc hơi mỉm cười: “Lúc trước Quang Minh hữu sứ và Dương Tiêu cùng được xưng là Tiêu Dao nhị tiên, hôm nay cần gì phải giả câm giả điếc chứ? Chẳng lẽ ở trong phủ Nhữ Dương Vương hai mươi năm, đã khiến cho ngươi đã thật sự quên cách nói chuyện sao? Không thể nào, ta thấy lúc ngươi thông đồng với đám người Trương Vô Kỵ của Minh giáo không phải nói chuyện rất lưu loát sao?”
Bách Hợp vừa mới dứt lời, trên mặt Lộc Trượng Khách liền hiện ra mấy phần kinh sợ. Phạm Diêu ho hai tiếng, chau mày nhìn chằm chằm vào Triệu Mẫn, tuy trên mặt hắn bày ra vẻ trấn định, nhưng đôi tay giấu dưới ống tay áo đã siết chặt lại, hiển nhiên ở sâu trong nội tâm không hề bình tĩnh giống như ngoài mặt lão ta biểu hiện ra.
“Từ sau khi Dương Đỉnh Thiên chết, ngươi hoài nghi Thành Côn và người Mông Cổ cấu kết hại chết Giáo chủ, cho nên nhằm dò xét tin tức giúp cho các huynh đệ trong giáo, liền không tiếc tự hủy dung mạo, trà trộn vào trong Tây Vực, sau đó được Vương công tiến cử, bước vào phủ Nhữ Dương Vương, một lần chính là hai mươi năm. Lúc trước ngươi khuyên Quận chúa sai người đuổi bắt chúng tăng Thiếu Lâm, là vì thay Minh giáo tẩy rửa thoát tội, cho nên lại liên hệ với người trong Minh giáo một lần nữa, lúc này liền dùng cơ nhân của Vương gia định hãm hại Lộc Trượng Khách, buộc sư huynh đệ hắn ta mưu phản, cũng thuận tiện lấy được thuốc giải cứu người trong Lục Đại phái, khiến cho danh vọng của Minh giáo có thể đạt tới điểm cao nhất trong võ lâm, đúng không?”
Tuy Phạm Diêu không muốn thừa nhận, nhưng lúc này thấy Bách Hợp chỉ mỉm cười vậy mà đã nói ra hết ý định hợp mưu của lão ta và đám người Trương Vô Kỵ đến từng chi tiết, thì không khỏi giật mình đến mở to hai mắt, trong nội tâm nghĩ: Dưới tình huống cả một đám cao thủ đều tập hợp như thế này, vậy mà còn có người lặng yên không một tiếng động ẩn núp ở tại bốn phía thám thính tin tức của Minh giáo đến rõ ràng từng chi tiết, trong lòng không khỏi phát lạnh, sắc mặt liền bắt đầu có chút khó coi.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Tại lúc dưới tình huống bí mật đều đã bị vạch trần, Phạm Diêu cũng không định lại tiếp tục giả ngu nữa, ở trước mặt người sáng mắt không nói tiếng lóng, Bách Hợp đã có bản lĩnh có thể giấu diếm được Trương Vô Kỵ và mọi người trong Minh giáo cùng với lỗ tai của hắn, thì liền đã có thể chứng minh võ công của Bách Hợp cao hơn hắn rất nhiều, nghĩ đến mưu đồ của Minh giáo thành hay bại chỉ trong một lần hành động này, thời khắc mấu chốt lại đột nhiên xuất hiện một tên Trình Giảo Kim phá hỏng đại sự của Minh giáo, ánh mắt Phạm Diêu hiện lên tia oán độc, nếu lúc này hắn còn có thể nhúc nhích được, thì hắn nhất định sẽ lấy mạng của Bách Hợp!
Trong trong lòng Triệu Mẫn đã hoài nghi, nhưng lúc này chính thức nghe thấy Phạm Diêu mở miệng nói, thì trong lòng vẫn không nhịn được sinh ra vài phần thê lương và oán hận, nàng vừa định muốn nói, thì Bách Hợp lại nhìn Triệu Mẫn mỉm cười: “Quận chúa, ngài thật sự cho rằng Trương Vô Kỵ thích ngài sao? Kỳ thật hắn ta không thích ngươi, đương nhiên, nếu Quận chúa nguyện ý ủy thân cùng hầu một phu với Chu cô nương, Tiểu Chiêu, Chu nhi và những người khác nữa, thì có lẽ Trương Vô Kỵ còn có mấy phần khả năng nạp ngươi.” Triệu Mẫn xuất thân Nhữ Dương Vương phủ, thân phận tôn quý đến cỡ nào, lúc này Bách Hợp lại nói là Trương Vô Kỵ nạp nàng ấy, cho dù trong lòng Triệu Mẫn có thích Trương Vô Kỵ đến cỡ nào đi nữa, thì bởi vì Phạm Diêu, cũng không khỏi đã có chút ngăn cách, thở ra một hơi thật dài, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, ta thế mà đã trợ giúp Quận chúa một tay, tiêu diệt người Minh giáo.” Bách Hợp nói xong lời này, thấy Phạm Diêu đang nằm dưới đất lộ ra vẻ oán hận, nàng liền nhìn Phạm Diêu lộ ra một nụ cười, dưới ánh đèn, Hàn thị má đào diễm lệ như lửa, đôi mắt sáng răng trắng tinh thật sự là mê người dị thường, ngay cả Lộc Trượng Khách biết rõ Bách Hợp nguy hiểm, cũng không nhịn được mà hai mắt nhìn chằm chằm, nhưng toàn thân Phạm Diêu lại phát lạnh khắp cả người.
“Lúc này chỉ sợ người của Minh giáo đã đợi ở dưới tháp hạ cứu người rồi đi? Nhị Lão Huyền Minh thực phế vật, thấy tửu sắc thì mắt liền mù lòng liền rối loạn, nếu Quận chúa thật sự muốn lập nhiều đại công cho triều đình, thì sao lúc này không triệu tập binh mã, thừa cơ hốt gọn Minh giáo trong một mẻ?” Bách Hợp liếc sắc mặt tái nhợt của Lộc Trượng Khách, trong lòng đã quyết định lấy mạng của hắn ta, tuy nói nguyên chủ chết là vì bị Phạm Diêu chấn vỡ tâm mạch, nhưng tên này cũng thật sự quá háo sắc, nguyên chủ hơi e sợ hắn ta, vốn Nhị Lão Huyền Minh cũng không phải thứ gì tốt, Lộc Trượng Khách lúc trước không biết đã gây tai họa cho bao nhiêu nữ nhân trong sạch, hành động lần này của cũng không quá đáng, chỉ là trừ hại cho dân mà thôi.
Nghe được lời nói của Bách Hợp, trong lòng Triệu Mẫn giật mình đồng thời lúc này đã không còn hoài nghi gì nữa, nhưng nàng lại do dự không quyết định được, trong lòng mặc dù hận Trương Vô Kỵ hợp mưu với người khác tính kế mình, đáng thương chính mình lại một lòng cuồng dại phó thác cho hắn ta, nhưng Triệu Mẫn đã tình căn thâm chủng, lúc này nơi nào còn có thể phát ra mệnh lệnh được.
“Quận chúa, không thể.” Phạm Diêu vừa nghe đến Bách Hợp nói muốn phái người bắt hết người Minh giáo trong một mẻ, trong lòng cực kỳ sốt ruột: “Phạm mỗ đúng thật đã ẩn thân ở phủ Nhữ Dương Vương nhiều năm, nếu Quận chúa trách tội, ta nguyện dùng cái chết tạ tội, chỉ kính xin Quận chúa niệm tình nhiều năm qua Phạm mỗ dạy Quận chúa võ công không quản nóng rét, mặc dù không phải thầy trò, nhưng lại hơn hẳn thầy trò, buông tha cho Minh giáo.” Cả đời lão ta không sợ trời không sợ đất, chính là ngay cả tính mạng của mình cũng đều không để trong lòng, đối xử với mình lại càng có thể xuống tay hung ác, nhưng duy chỉ có Minh giáo là hy vọng của lão ta, nếu hủy, thì Phạm Diêu đã không còn gì luyến tiếc để sống nữa. Lúc này lão ta cực lực muốn ngăn cản Triệu Mẫn, lại không biết nếu hắn vẫn không mở miệng thì còn có khả năng, nhưng một khi mở miệng thì Triệu Mẫn liền nhớ tới trước kia mỗi lần chính mình có tâm sự riêng của con gái, cho rằng lão ta không thể nói, phần lớn đều thích nói với lão ta, hiện tại nhớ tới thật sự xấu hổ dị thường, dưới cơn thịnh nộ nàng ấy thấy Phạm Diêu đã làm bạn bên cạnh mình nhiều năm cũng sẽ lừa gạt mình, nên liền không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Truyền hiệu lệnh của ta, triệu Cung Tiễn Thủ trong phủ đến đây, bao vây Vạn An tự!”
Lúc này Triệu Mẫn vừa mở miệng, trong mắt Phạm Diêu liền hiện lên vẻ tuyệt vọng, lão ta ngồi dậy muốn nhào qua Triệu Mẫn, nhưng chỉ vừa khẽ động, cái mái tóc đã khô vàng kia của lão ta lại bị chân Bách Hợp giẫm lên, Phạm Diêu dốc hết khí lực toàn thân muốn ngồi dậy, nhưng rồi lại té xuống, đầu đụng xuống sàn tháp, một tiếng ‘Bịch’, liền trực tiếp thở hồng hộc.
“Hàn cô nương, ta và ngươi xưa nay không oán không thù, vì sao ngươi lại muốn đuổi tận giết tuyệt Minh giáo như thế?” Đến thời khắc như vậy, Phạm Diêu thật sự không cam lòng, lão ta mở trừng một đôi mắt đỏ bừng, cố gắng nhìn sang Bách Hợp: “Ta ẩn thân trong Vương phủ trước ngươi rất nhiều năm, ngươi chỉ là vào phủ sau, nhìn tuổi tác ngươi cũng còn khá trẻ, chắc hẳn cũng không phải là một cái đinh được Vương gia chôn trong bóng tối, các việc Minh giáo làm đều là đại sự lợi quốc lợi dân, vì sao ngươi muốn làm như thế?”
Bách Hợp nhìn thấy sự không cam lòng và oán hận trên mặt Phạm Diêu, liền cười khẽ một tiếng: “Chỉ là không ưa các ngươi xem nữ nhân thành vật hy sinh, đại sự quốc gia gì ta mặc kệ, các ngươi là muốn hãm hại Lộc Trượng Khách, theo đó lấy thuốc giải, nếu dùng phương pháp khác thì không sao, nhưng hết lần này đến lần khác lại đánh chủ ý lên người một phụ nhân trong nội trạch, tính mạng của nữ nhân không đáng, nhất là lúc các ngươi hoàn thành đại sự lại càng là muốn giết liền giết, ngươi xem nữ nhân trở thành cái gì? Minh giáo làm việc cực đoan tàn nhẫn như thế, ta tất nhiên cũng muốn cho các ngươi không có một chuyện gì thành công, từ nay về sau chia năm xẻ bảy! Sau này nếu có những người khác có thể lại khởi nghĩa liền thôi, nếu không có, cũng chỉ trách vận số của Nguyên triều chưa tẫn, chỉ trách Minh giáo các ngươi xứng đáng bị một kiếp này.”
Phạm Diêu đã nghĩ đến rất nhiều lý do, thậm chí nghĩ tới cao thủ thần bí Bách Hợp này có khả năng là lão quái vật nào đó được triều đình mời ra, nhưng duy nhất chỉ chưa từng nghĩ tới nàng ta chỉ là chướng mắt hành vi lợi dụng cơ nhân của Nhữ Dương Vương hãm hại Lộc Trượng Khách của mình mà thôi, trong nháy mắt ngực cuồn cuộn, một ngụm máu suýt nữa phun ra, vốn bản thân lão ta đã bị trọng thương, lúc này tâm tình kích động lại càng làm thương thế nặng thêm, trong thân thể nội lực còn sót lại phân tán khắp nơi, đây chính là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma. Bách Hợp dùng mũi chân đá vào xương vai hai bên của lão ta, trực tiếp phế đi xương bả vai của lão ta, hủy bỏ võ công của lão ta, tuy nói lúc này đã cứu Phạm Diêu một mạng, nhưng võ công mà chính mình khổ luyện cả đời cứ bị người ta phế đi như vậy, Phạm Diêu cũng không tiếp nhận được.