- Trang chủ
- Bia Đỡ Đạn Phản Công
- Chương 129: Ở trong bệnh viện tâm thần (9)
Tác giả: Hoàn Nhĩ WR
Edit: Py
Beta: Sakura
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mọi người đều lấy làm kinh hãi, một cô gái lạnh lùng đứng dậy, vẻ mặt đầy chán ghét nhìn Bách Hợp: “Cô muốn làm gì?”
Cô mím môi, lúc này trên dung mạo mỹ lệ là lạnh lùng và sát ý, Bách Hợp không hề quay đầu lại, lúc này năm ngón tay đều đặt ở giữa mi tâm, người ngoại đạo chỉ cho là cô đang ấn lung tung, nhưng thực ra năm đầu ngón tay của cô đã chặn hết mấy huyệt đạo quan trọng để cổ độc chui ra khỏi não, nếu chờ được đám cổ độc này chui ra thì Dương Thiên Thành sẽ được cứu. Nếu như ông ta gặp phải người khác thì nhất định sẽ không được cứu, nhưng ai bảo ông ta gặp được mình, Bách Hợp học được cổ thuật Nam Vực là do Lam Dụ đích thân truyền dạy, có thể sánh ngang với Cửu Âm Chân Kinh, như vậy cũng đủ để thấy chỗ bá đạo của nó.
Lúc này Bách Hợp đưa tay đè trán Dương Thiên Thành xuống, một mặt hô lớn với phía sau: “Chú Cố, giúp cháu cầm một con dao tới đây.”
Vừa dứt lời, một con dao đã được tháo ra khỏi vỏ được đặt vào trong lòng bàn tay của cô, Bách Hợp không dám quay đầu lại, chỉ nói một tiếng cám ơn, rồi đặt dao rạch trán Dương Thiên Thành.
“Em muốn làm gì?” Đám người Dương Diệc Phong thấy tình cảnh như thế, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó vẻ mặt của bọn họ đổi thành kinh hoảng và sợ hãi.
Giữa mi tâm của Dương Thiên Thành có một vết thương, một sợi tơ hồng dài mảnh như vật còn sống bò từ bên trong ra, nó giống như phát điên, sợi tơ này sau khi chui ra khỏi miệng vết thương lại muốn bò xa hơn, muốn chui vào mũi và tai Dương Thiên Thành, Bách Hợp lại dùng ngón tay đầy máu kéo sợi tơ hồng đó lại, sợi tơ đấy mảnh mai đến lạ thường, đỏ đến vô cùng diễm lệ, nếu không phải thỉnh thoảng lại thấy nó nhúc nhích, e là người ta sẽ tưởng nó là một sợi tơ bình thường. (Editor: vừa edit vừa gãi người vì thấy ngứa, ngứa toàn thân, cảm giác như thể con sán dài ngoằng nó đang bò bò khắp người -_-)
“Đây là cái quỷ gì vậy?” Dương Diệc Minh không nhịn được mà lên tiếng kinh hô, Bách Hợp không để ý đến hắn. Chỉ yên tĩnh nhìn những sợi tơ hồng chui ra. Cô biết đặc tính của cổ tơ hồng. Thích nhất là máu, chỉ cần ngửi thấy mùi máu, sẽ không nhịn được mà muốn chui ra, trên thực tế, so với việc sống ký sinh trong cơ thể người, chúng thích xông ra miệng vết thương hơn. Trông chúng vô cùng dọa người, nhưng không phải không có khuyết điểm, chỉ cần không có miệng vết thương, chúng sẽ khiến cho không ai có thể làm gì được chúng, mà muốn giết chết chúng cũng rất dễ dàng, chỉ cần dùng nước ấm đủ nóng là có thể hòa tan, chỉ là bọn chúng sinh sôi nảy nở rất kinh người, hơn nữa trưởng thành rất nhanh, vì thế nhìn thấy cũng có chút kinh sợ.
“Hay cho một con cổ tơ hồng.” Bách Hợp cười không ngừng, nâng một đám cổ tơ hồng đang quấn chặt nhau trong lòng bàn tay cô, giống như một búi tơ mình thường, đám này đang hết sức giãy dụa muốn tìm miệng vết thương, nhất thời giống như không thể rời khỏi mùi tanh trên tay Bách Hợp, vết thương trên trán Dương Thiên Thành đang chảy ra máu màu đen, không còn cổ tơ hồng chui ra nữa rồi.
Khoảng thời gian hai năm đủ để cho cơ thể của ông trở thành nguồn dinh dưỡng cho cổ tơ hồng sinh trưởng. Nhưng ông còn sống tới nay, có thể thấy ông đã phải chịu biết bao nhiêu là khổ sở. Bách Hợp nhìn thấy Dương Thiên Thành như thể thở phào nhẹ nhõm do toàn bộ cổ tơ hồng trong cơ thể được loại bỏ, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ thương hại.
“Tiểu Hợp, thứ này…thứ này…” Lúc này giọng nói của chú Cố mới vang lên, Bách Hợp đang cầm trong tay một cục cổ tơ hồng đang cuộn tròn lại, giống như cầm món đồ chơi mà tung hứng, đồng thời nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt, nói: “Có bản lĩnh, chẳng trách sau khi bố tôi hôn mê còn có khả năng tỉnh dậy để dọa tôi, là ai hạ cổ ông thì tự mình đứng ra đi, bằng không đợi đến lúc tôi tự ra tay, thì sẽ dùng mấy người để thử cổ, nhét mấy con này vào trong cơ thể từng người một.” Bách Hợp nói xong, nhếch miệng cười: “Mấy người cũng nhìn thấy tình trạng cơ thể bố tôi, ai muốn giống ông nào?”
Anh em nhà họ Dương sợ xanh mặt, lắc đầu lia lịa.
Trong đám người này, Bách Hợp vừa mới nhận ra người đưa dao cho mình lúc nãy là Dương Nhị- Dương Diệc Nho, tuy bây giờ trên mặt hắn mang theo ý cười ôn nhuận, nhưng trong mắt lại lộ ra mấy phần hoảng sợ pha lẫn nghi ngờ, khỏi nói tới những người khác, bọn họ càng không chịu nổi, Dương Diệc Phàm vừa quay đầu liền nôn mửa, bộ dáng không thể nào chịu nổi.
Ngoài dự liệu của Bách Hợp, ngay cả Dương Tĩnh Như cũng hoảng sợ như nhìn thấy quỷ, nhưng có một người ngoài dự đoán của cô, tuy ả giả vờ vô cùng tốt, nhưng trong mắt ả không khỏi lộ ra vài phần giật mình và bối rối. Tuy nét mặt ả cũng là sợ hãi, nhưng nó giống loại sợ hãi khi bị người phát hiện ra bí mật mình giấu giếm đã lâu hơn là sợ hãi khi nhìn thấy loại côn trùng sâu bọ cử động.
Thông thường, người bình thường khi thấy cổ thuật sẽ có loại cảm giác sợ hãi đối với loại sinh vật không biết tên, cảm giác này phát ra từ trong lòng, nhưng ả thì không giống vậy, ả giống như đang kìm nén thứ gì đó, Bách Hợp thật sự bất ngờ, cô đã từng nghĩ có thể là Dương Tĩnh Như hung hăng, lớn lối, duy chỉ chưa từng nghĩ tới một người cô thấy vô cùng bình thường- Dương Tĩnh Dung.
“Vậy mà lại là cô?” Bách Hợp vung vẩy con trùng trong tay, ả ta vốn đứng bên cạnh anh em nhà họ Dương, sau đó đã lẩn đi rất xa, ả rất sợ cô không cẩn thận vứt con sâu lên người bọn họ, câu nói không đầu không đuôi này, người khác có thể không hiểu nó có ý gì, nhưng Dương Tĩnh Như vừa nghe đã hiểu, bởi vì ánh mắt sắc bén của Bách Hợp đã nhìn thấy đồng tử ả co lại, bất kể ả ra vẻ trấn định như nào đi chăng nữa, chỉ một chi tiết nhỏ trong nháy mắt đã bán đứng ả.
Đã tìm được người trốn trong bóng tối, Bách Hợp cầm đám trùng đang cuộn tròn ở trong tay đi về phía Dương Tịnh Dung, ả khẽ mỉm cười, trong mắt lại lộ ra mấy phần sợ hãi, nhìn Dương Diệc Minh một cái:
“Anh Minh…”
Dương Diệc Minh liền do dự một chút, đứng chắn trước mặt Dương Tịnh Dung: “Tiểu Hợp, em…em xuất viện rồi à, anh…”
“Suỵt! Bọn tôi trốn viện!” Lão Tiền xông lên phía trước, một ngón tay chắn ở trước môi, đồng thời cũng dịu dàng đi tới, thuận tay bóp mông Dương Diệc Minh một cái, sắc mặt Dương Diệc Minh lập tức tái mét, nhìn chằm chằm vào lão Tiền, mặt đỏ bừng, nói không nên lời.
Bách Hợp cảm thấy trong ngực có loại cảm giác đau đớn kịch liệt xông vào tim, cô nhìn thanh niên trẻ tuổi bộ dáng tuấn tú trước mặt, gần như đau lòng tới nỗi không thở nổi, giữa chân mày gã mang theo sự ôn nhu, nó không giống loại cảm giác trong ôn nhu lộ ra âm lãnh của Dương Diệc Nho, ấn tượng đầu tiên mà anh ta tạo cho người ta là cảm giác ấm áp nhưng không nóng như ánh nắng mặt trười, rất hợp lòng người và thoải mái.
Lông mày của anh ta cực nhạt, giống như ngọn núi phía xa, khóe mắt hơi cong, như là mang theo ý cười, khiến cho người ta nhìn thấy, trong lòng vô cùng thoải mái, lúc này anh ta nhìn chằm chằm Bách Hợp, trong lòng Bách Hợp không khỏi dâng lên cảm giác hận.
Trong ký ức hình như không có cảnh Dương Bách Hợp và Dương Diệc Minh ở cùng nhau, nhưng lúc này Bách Hợp lại cảm thấy hận Dương Diệc Minh, Bách Hợp nhíu mày, cố nén cảm giác khác lạ trong lòng, đồng thời cau mày nói: “Dương Diệc Minh, nếu anh không tránh sang một bên, tôi sẽ mời anh ăn một bữa no!” Cô nói xong, giống như uy hiếp mà hơi giơ tay lên, Dương Diệc Minh nghe thấy cô uy hiếp, giống như không thể tin nổi mà nhìn cô một cái, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra mấy phần giật mình cùng chán ghét, khiếp sợ, đủ loại vẻ mặt trộn lẫn vào nhau khiến cho khuôn mặt vốn ôn nhu của hắn lại thêm mấy phần vặn vẹo:
“Tiểu Hợp, sao em lại trở nên như vậy?”
“Sao tôi trở nên như vậy, không phải là trong lòng anh biết rõ nhất sao?” Bách Hợp bật thốt một câu theo bản năng, nói xong câu này, chân mày cô cau lại, có chút nghi ngờ nhìn Dương Diệc Minh một cái, sự lạnh lẽo trong mắt tăng thêm một chút.
Dương Diệc Minh ngây người, lúc phục hồi tinh thần lại thì trong mắt lộ ra vài phần thương hại xen lẫn vẻ mặt chán ghét, thở ra một hơi, vô cùng mất mác nói: “Tiểu Hợp, em đừng như vậy, hiện tại anh thích Dung Nhi, không còn là em.” Gã nói như thể trước đây gã và chủ cũ của thân thể này, hai người đã từng thích nhau vậy, Bách Hợp cười lạnh nhìn hắn một cái, bất kể trước đây chủ cũ có thực sự thích người này hay không, hiện tại cô mới là chủ nhân của cơ thể này, Dương Diệc Minh nói với cô bằng giọng điệu như thể tình thánh, thực sự khiến cho người ta buồn nôn mà.
Bách Hợp không để ý tới gã nữa, ngược lại nhìn lướt qua người Dương Diệc Minh, muốn nhìn người đứng sau lưng gã, Dương Diệc Minh có chút sợ hãi nhìn đám trùng tơ hồng đang không ngừng giãy dụa trên tay cô, đồng thời run rẩy đứng chắn trước mặt Dương Tĩnh Dung, sợ hãi nói: “Cô muốn gì thì cứ nhằm vào tôi, hy vọng cô không nhằm vào Dung Nhi, dù sao các người cũng là chị em ruột thịt, nếu như cha nuôi sống lại, cũng sẽ không hy vọng nhìn thấy cảnh hai người giết hại lẫn nhau…”
“Anh cút ngay đi, nói nhiều.” Bách Hợp đạp một phát, nhìn gã đàn ông trông có vẻ cao lớn như vậy mà lại không chịu nổi một cú đá, Bách Hợp duỗi chân đi, gã lảo đảo một cái rồi quả nhiên nhường đường, để lộ ra một thiếu xinh đẹp lạnh lùng đang cúi đầu đứng sau lưng hắn, không nhìn ra vẻ mặt.
Đang ở trước mặt nhiều người như vậy mà lại bị Bách Hợp đạp, trong nháy mắt sắc mặt Dương Diệc Minh đỏ bừng, lớn tiếng nói: “Dương Bách Hợp, cô bị điên rồi à? Cô đối xử với tôi như vậy thì thôi, nếu như cô dám làm Dung Dung bị tổn thương một sợi tóc, sau này tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho cô!” Trong mắt hắn lộ ra vẻ đau đớn giống như tình thánh, thấy vậy Bách Hợp nhức hết cả trứng, nhìn nhìn cổ tơ hồng trong tay, quyết đoán quay đầu, một tay đè Dương Diệc Minh xuống mặt đất, rút hai con cổ tơ hồng định nhét vào trong mồm gã.
Dương Diệc Minh thấy tình cảnh như thế, suýt nữa thì sợ đến phát điên, sao dám há mồm, mím chặt môi lại, vừa rồi hắn cũng nhìn thấy kết cục của Dương Thiên Thành, biết là nếu mình ăn thứ này, nói không chừng sau này , cũng sẽ có kết cục giống Dương Thiên Thành, thứ này cực kỳ quỷ quái, sau khi Dương Thiên Thành mê man đã được đưa vào viện, lâu như vậy mà không ai biết nguyên nhân tại sao, nếu mình ăn thứ này, chẳng phải cũng sẽ giống Dương Thiên Thành sao?
“Tới lúc này mới học câm miệng, tôi bảo này, từ nay về sau anh ngậm chặt miệng một chút, bằng không có thể tôi sẽ không chịu nổi mà nhét tất cả cái cục này vào trong miệng anh, hiểu chưa?” Bách Hợp nhướng mày hỏi một câu, Dương Diệc Minh bị dọa sợ xanh mặt, lúc này nào dám nói có gì không hiểu, ngay cả sức để thở mạnh gã cũng không có, gã liều mạng gật đầu, nhin thấy đám cổ tơ hồng gần trong gang tấc, hắn nghĩ tới thứ này vừa mới bò ra từ cơ thể Dương Thiên Thành, không khỏi cúi người “ọe”, nôn ra hầu hết đồ có trong dạ dày, mùi hôi hôi chua chua trong phòng nồng thêm một chút, Bách Hợp chán ghét, vừa đứng dậy vừa nhăn mũi: “Tính tình như vậy mà cũng dám học người ta anh hùng cứu mỹ nhân, tôi chỉnh chết anh!”