- Trang chủ
- Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi
- Chương 51: Đồ Đựng
Tác giả: Bần Tăng Ái Hát Tửu
Edit: Mị Mê Mều
Tiền thân của ngôi biệt thự hai tầng nhà họ Trần là tòa nhà kiểu Trung có lịch sử trăm năm, sau khi được xây dựng lại thì trở thành dáng vẻ bây giờ.
Bởi vì vẫn giữ lại cấu trúc gỗ chủ thể của nó nên tính cách âm của tòa nhà cũng không tốt lắm.
Cảnh vệ và dì quét dọn, nấu cơm của nhà họ Trần đều ở trong phòng cạnh biệt thự.
Hằng ngày, lầu một để tiếp khách, lầu hai theo thứ tự là phòng của vợ chồng Trần Giác và Trần Thù Quan.
Lúc Trần Giác và Trịnh Dĩnh về nhà không tính là quá muộn, trong biệt thự trống rỗng, trong phòng khách thì lại sáng.
Ông bà đều cho rằng Trần Thù Quan đã đi rồi, đặt đồ xuống đang định lên lầu.
Nhưng vừa mới bước lên bậc thang thì đã nghe tiếng nức nở nhỏ mà dài của con gái từ nơi nào đó ở lầu hai truyền đến, trong âm nũng nịu trộn lẫn tiếng rên rỉ ngắt quãng và giọng khàn khàn thi thoảng phát ra của người đàn ông.
Trong phòng rơi vào yên tĩnh và trống trải, âm thanh dâm dục khe khẽ khiến người ta đỏ mặt tới mang tai.
Hoang dâm mà phóng túng.
Không phải ai cũng có hứng thú nghe góc tường của con trai mình, Trịnh Dĩnh thoáng chốc đỏ bừng mặt, nghiêng đầu qua chỗ khác, kéo Trần Giác vội vã lên lầu.
Lúc đi qua trước bọn nhỏ, họ chợt nghe thấy một tiếng xin tha giận dữ: "Trần Thù Quan!"
Tiếng không lớn nhưng cũng đủ dọa hai người ngoài cửa cứng đờ cùng một lúc.
Trong phòng ngủ của Trần Thù Quan.
Hơi thở trụy lạc chưa tản đi.
Cô gái nhỏ nhắn bị cơ thể cường tráng của người đàn ông bao phủ, trọng lượng toàn thân anh gần như đặt hết lên người cô, mông căng đầy xinh đẹp không ngừng nhấp.
Cô gái nhỏ chỉ còn đôi chân trắng nõn thon dài lộ ra bên ngoài, bởi vì kích thích, ngón chân cuộn chặt lại, dục vọng bừng bừng khí thế đâm mạnh vào huyệt thịt hồng nhạt, rõ ràng cánh thịt bị đâm chọc quá độ, hé miệng bị ép lật ra ngoài đầy đáng thương.
Tuy trong huyệt rất ướt át nhưng lúc này, trải qua sự yêu thương mạnh mẽ của anh, dâm dịch cũng không tóe ra nhiều.
Trên drap giường màu tối có thể thấy rõ vệt nước, ống nghiệm thủy tinh thí nghiệm nhỏ dài bị vứt trong góc, trong ống vẫn sót lại chất lỏng như lòng trắng trứng gà.
Hơi thở cô gái nhỏ gấp gáp, khóe miệng dính thứ dịch tiết không rõ giống vậy.
Nhân lúc người đàn ông thay đổi tư thế, cô vô lực ngọ ngoạy, mang theo tiếng khóc nức nở yếu ớt: "Ưm, đừng mà...!Anh nghỉ một lát đi...!hu hu...!Trần Thù Quan!"
Vừa nãy, Trần Thù Quan chơi rất hung ác, gần như đào rỗng cô, trong vách huyệt thịt mềm mại co rút rất nhiều lần, bắp thịt mỏi nhừ, hoàn toàn mất đi sức căng, mềm mại mà rụt lại, mặc cho anh đâm vào, rút ra.
Anh cúi đầu cắn đầu ti cô, cuốn hai hạt tròn nho nhỏ vào miệng nhai, mút, dường như cố chấp muốn mút ra chút nước.Thực ra, cơ thể của cô còn rất non nớt, vẫn cần dưỡng hai năm, tuyến sữa mới có thể phát triển hoàn toàn.
Đối với cấu tạo cơ thể cô, Trần Thù Quan gần như nắm rõ trong lòng bàn tay.
Chắc hẳn cô gái nhỏ sắp đến thời kỳ rụng trứng, nước hôm nay nhiều hơn mọi khi rõ ràng, không trắng đục như bình thường, mà là dạng trong veo.
Anh dừng động tác lại một chút, lấy ngón tay đặt trên bờ môi cô, lau thứ sền sệt đang dính vào.
Lần thứ hai Mạnh Sơ nếm được vị nhàn nhạt, là của bản thân cô, "Sơ Sơ, hôm nay em ngoan quá, vẫn luôn ngậm nó...!chảy thật nhiều, ống nghiệm ban nãy cũng không chứa hết..."
Từ "nó" này quả thật có nghĩa khác, cô gái thè đầu lưỡi ra liếm, lúng ta lúng túng xoay đầu đi nơi khác.
Mạnh Sơ vẫn nhớ vật nam tính bên dưới của Trần Thù Quan mạnh mẽ chọc vào miệng cô, anh bắn hết toàn bộ dịch đục nóng bỏng vào, mãi đến khi cô nuốt xuống mới buông cô ra.
Cuối cùng, ống nghiệm bị nước cô chảy ra rót đầy hoàn toàn, hai người chia nhau ăn hết thứ trong cơ thể cô.
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Một giờ trước.
Trần Thù Quan ôm cô ra khỏi phòng tắm, trêu chọc cô gái nhỏ nhạy cảm đến mức d*m thủy đầm đìa, quên cả xấu hổ quấn lấy anh.
Cô gái nhỏ nghiêng người dựa vào lòng anh, một chân vắt ngang eo nhỏ của người đàn ông, huyệt thịt ấm áp mở rộng, kề sát chỗ xương hông anh.
Anh lại cúi đầu nhìn chằm chằm cánh hoa trắng mịn, bóng loáng, không thấy được mấy sợi lông tơ giữa hai chân cô, nơi đó có một ít dịch trong đang chảy ồ ạt.
Không biết anh nghĩ đến cái gì, xoa mái tóc đen của cô, trấn an qua loa, bản thân thì tìm kiếm trong căn phòng nhỏ thông nhau ở cách vách một lúc.
Một lát sau, Mạnh Sơ nghe thấy tiếng nhựa bị xé ra.
Trần Thù Quan cầm một ống thủy tinh dài nhỏ trong suốt bước ra.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn dựa trên gối nằm, lười biếng ngước mắt.
Tuy khắp cả người đều đang khao khát anh nhưng theo bản năng, cô nhận ra nguy hiểm không giải thích được, không khống chế được.
Cô lét lút nhìn anh một cách đề phòng, không chịu bỏ qua bất kỳ động tác nào của anh.
Người đàn ông ngồi bên mép giường, cô gái nhỏ cắn môi, cảnh giác lấy gối nằm của anh ôm vào ngực.
Trần Thù Quan trực tiếp rút gối ra, cô gái nhỏ bị anh đẩy ngã lên giường.
Anh cúi người hôn nhẹ hai gò má cô, "Sơ Sơ..."
Tay anh đã mò xuống lần nữa, xoa nắn thịt mềm của cô, chỉ ở miệng huyệt một lát rồi chậm rãi dời đi.
Cô gái nhỏ hoàn toàn không chịu nổi sự khiêu khích nửa vời, hờn dỗi vì không được thỏa mãn, "Ưm...anh vào đi mà..."
Anh trượt dọc theo kẽ hở hai bên huyệt thịt cô, đút ngón tay vào, trong huyệt đạo được thấm ướt, vách mềm non nớt tham lam quấn lấy vật xâm nhập.
Người đàn ông thăm dò, đùa giỡn vài lần rồi chậm rãi hạ xuống, lại chen một ngón vào, hai ngón tay căng hoa huy*t ra rồi khép lại.
Thực ra huyệt thịt của cô đã ướt lắm rồi, nhưng thái độ của người đàn ông khác thường, cực kỳ kiên nhẫn, cẩn mở rộng giúp cô.
"Trần Thù Quan...!Trần Thù Quan..."
Cô mờ mịt, bất lực mà ngửa đầu, xoắn mông sờ soạng lung tung trên người anh, gọi anh, lại dùng giọng nũng nịu khiến người khác điên cuồng gọi anh.
hoa huy*t bị vật cứng lạnh lẽo nông ra, cô gái nhỏ chưa phát hiện, cơ thể đã tạo ra phản ứng ngay tức khắc, bất giác rùng mình.
Nhưng động tác trên tay anh không dừng lại, ống nghiệm nhỏ dài chen vào trong cơ thể cô gái từng chút một từ nơi hé mở.
Ống nghiệm cũng không thô, thậm chí còn không bằng một nửa côn th*t của người đàn ông cô quen nuốt.
Nhưng dù sao nó cũng là thủy tinh cứng, anh lại dùng mặt không đủ trơn láng.
Mạnh Sơ khó nhịn mà lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, lặng lẽ kẹp chặt hai chân.
Cô xấu hổ lần mò chỗ cánh hoa lầy lội, muốn lấy đồ đựng ra.
"Sơ Sơ ngoan, muốn nó vỡ bên trong à?" Trần Thù Quan lập tức nhận ra ý đồ của cô, chỉ nói một câu đã dọa sợ cô.
Đôi mắt phủ một tầng sương mỏng của cô gái nhỏ rưng rưng, mở chân ra, gần như không dám nhúc nhích một xíu nào.
Ống nghiệm đã nhét mạnh vào hơn mười cm, đi sâu hơn nữa sẽ đến cổ tử cung cô, Vách thịt lại có ý thức của mình, liên tục co bóp, nhu động cuốn lấy ống nghiệm, muốn nuốt nó vào sâu hơn.
Mạnh Sơ bất mãn, đưa tay túm anh, "Đừng dùng cái này..."
Vừa mới dứt lời, cánh môi lập tức bị vật thô to cực nóng chặn lại, "Sơ Sơ ngoan, muốn ăn cái này ư?"
Không đợi cô trả lời, Trần Thù Quan đã giữ cằm cô, thẳng lưng nhét vào.
Cổ họng mềm mại đột ngột bị vật thô lớn chiếm đóng, cô chỉ có thể nức nở, hoàn toàn không thể thốt ra lời đầy đủ.
Quả đúng là yêu tinh, cứ hễ nhiễm vào là không ngừng được.
Hết chương 51.