- Trang chủ
- Hoa Hồng Trao Kền Kền
- Chương 12: Đóa hồng thứ mười hai: Lạnh
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn
“Ý của chị là vào tập đoàn Giang thị giúp đỡ sao?”
Giang Lăng nói: “Không, không phải Giang thị, là công ty của chị.”
“Công ty của chị?” Chu Vận Ninh càng kinh ngạc hơn, “Lăng Lăng, công ty của chị không phải là phòng làm việc cá nhân chứ?”
“Là công ty đăng ký ở nước ngoài.” Giang Lăng lời ít ý nhiều.
Để tiện biểu diễn và tham gia thi đấu cô quả thật có đăng ký một phòng làm việc âm nhạc ở nước ngoài, nhưng chỉ để che giấu. Đăng ký công ty ở nước ngoài có thể lẩn tránh rất nhiều phiền phức, cũng có thể phòng ngừa sự điều tra của Giang Thiệu Quân.
Giang Lăng nói ra kế hoạch của mình: “Nếu đã dừng sự nghiệp diễn tấu, chị định dời về bộ phận nghiệp vụ của công ty nước ngoài, hơn nữa phát triển nghiệp vụ mới. Trước mắt còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, em có hứng thú đến giúp không? Chị trả mức lương đề nghị cho em.”
Hai mắt Chu Vận Ninh sáng lên: “Thật sao?!” Cô ấy không bị niềm vui làm choáng váng, sau khi tỉnh táo lại thì nghiêm túc lập ra kế hoạch, “Vậy quy mô của công ty chúng ta lớn bao nhiêu, có bao nhiêu nhân viên?”
Giang Lăng đáp: “Công ty trước mắt chỉ có hai người là chị và em, sau này đoán chừng còn có thể có những người khác.”
Chu Vận Ninh hỏi: “Còn ai nữa?”
“Chị định lấy anh họ em ——” Giang Lăng khựng lại, “Lấy anh chàng trợ lý bên người sang đây, giúp chị quản lý công ty.”
“Hả?” Chu Vận Ninh trong nháy mắt tưởng rằng mình có ảo giáo, khi phản ứng lại thì ngớ ra.
Chu Vận Ninh:???
Cô ấy mau chóng cầm lấy tay Giang Lăng, hoảng hốt nói: “Khoan đã, Lăng Lăng chị đừng xung động! Tuyệt tuyệt tuyệt đối không thể lấy người kia!”
Giang Lăng như là choáng váng, tỏ vẻ nghi hoặc: “Hử? Tại sao không thể?”
“Là vì, anh ta, anh ta…” Chu Vận Ninh nhất thời nói năng lộn xộn. Cô ấy hít sâu một hơi, ép mình tỉnh táo lại, “Lăng Lăng, chị đừng suy xét nữa, dù sao em cảm thấy anh ta không thích hợp chút nào.”
Giang Lăng hỏi: “Nhưng chị cảm thấy trợ lý Ngôn rất có năng lực, có thể quản lý cả tập đoàn Chu thị một cách thỏa đáng, làm một trợ lý nhỏ quả là có tài mà không phát huy được.”
Cái câu “có tài mà không phát huy được” đặt trên người Ngôn Úc, nghĩ thế nào cũng không đúng.
Lại nghe Giang Lăng nói: “Chị cho rằng năng lực của anh ấy tuyệt đối không thua kém Chu tổng.”
Đó là đương nhiên rồi! Anh ta chính là Chu tổng!
Chu Vận Ninh gào thét dưới đáy lòng. Cô ấy mau chóng bổ sung giải thích: “Không không không, em không phải chỉ năng lực của anh ta. Ý em là Ngôn Úc kia, anh ta trung thành và tận tâm với anh họ em, chị rất có khả năng bị anh ta từ chối thẳng thừng đó.”
Bảo tổng giám đốc của tập đoàn Chu thị tới quản lý một công ty chỉ có hai người, Chu Vận Ninh làm sao cũng không tưởng tượng ra hình ảnh này.
“Lỡ như, lỡ như để Chu Dư Ngôn biết chị muốn lấy đi trợ lý của anh ta, nói không chừng sẽ ghi thù chị đó. Chị cũng biết anh họ của em là tên hẹp hòi, bụng dạ nham hiểm, quả thật không phải con người!” Cô ấy hơi sốt ruột, “Cho nên chị cân nhắc kỹ càng nhé? Anh họ em chẳng phải người tốt gì, người bên cạnh anh ta càng không phải người tốt. Thật đó, em không lừa chị đâu, nhất định phải thận trọng!”
Giang Lăng thấy cô ấy gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, cô thu lại ý nghĩ tiếp tục trêu cô ấy.
“Được, chị sẽ nghĩ lại.”
Lúc này Chu Vận Ninh mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cơ thể còn chưa hoàn toàn thả lỏng, cô ấy lại nghe Giang Lăng hỏi: “Có điều, Vận Ninh à, sao em sợ anh họ của em thế?”
Thần kinh của Chu Vận Ninh lại căng thẳng: “Đâu, đâu có sợ! Em làm sao có thể sợ tên Chu Dư Ngôn kia chứ, ha ha.” Cô ấy tỏ vẻ trấn tĩnh, cười gượng hai tiếng.
Lúc này Chu Vận Ninh hiển nhiên e ngại giấu đầu hở đuôi, cô ấy lại bổ sung: “Chị xem nếu em sợ anh ta thì sẽ không lén về nước.”
Giang Lăng gật gù rồi hỏi: “Nói mới nhớ, em ở nước M có chỗ ăn chỗ ở, chờ ba em giận đủ rồi thì có thể khôi phục sự tự do, tại sao bây giờ lại muốn về?”
Còn biến thành một kẻ đáng thương không có nhà để về.
Nói đến đây, hai mắt Chu Vận Ninh sáng lên: “Lăng Lăng, cuối tuần chẳng phải là vòng chung kết của giải thi đấu vĩ cầm cúp Hi Quang sao? Chính là cuộc thi chị đang tham dự ấy.”
Giang Lăng gật đầu: “Thì sao?”
Chu Vận Ninh nói: “Em nghe ngóng được vào hôm diễn ra vòng chung kết, bên tổ chức có mời nhóm thiếu niên DB11 làm khách mời. Vì Đệ Đệ, em làm thế nào cũng phải về nước!”
“Đệ Đệ!” Giang Lăng nhướng mày.
Chu Vận Ninh đáp lại: “Chính là Giang Nhuy vị trí C trong nhóm thiếu niên DB11 đó! Cái cậu đáng yêu nhất đấy, cậu ấy giống như em trai hàng xóm, Kẹo Thụy Sĩ bọn em đều gọi cậu ấy là Đệ Đệ.”
Kẹo Thụy Sĩ chính là tên fandom của Giang Nhuy.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
“Hồi có show ‘Phát triển sức sống thần tượng tuổi trẻ’, em cũng rất thích cậu ấy! Lăng Lăng, chị biết cậu ấy không?”
Giang Nhuy à.
Cô biết, cô đương nhiên biết chứ.
Sắc mặt Giang Lăng phức tạp.
Nửa năm trước, Chu đại tiểu thư vì pick thần tượng ra mắt mà không tiếc vung tiền như rác, trở thành trò cười sau giờ rỗi rãi trong giới. Cô đã nghe sơ qua về việc này, nhưng không ngờ “thần tượng” kia chính là đứa em họ ngốc nghếch của cô?
“Chị nói xem hôm đó em có thể tìm cậu ấy xin chữ ký không?” Chu Vận Ninh hơi bồn chồn, “Cậu ấy có bằng lòng không nhỉ?”
Nhìn thấy dáng vẻ bồn chồn lại chờ mong của cô ấy, Giang Lăng chỉ cười không nói gì.
Thôi đi, trước hết khoan nói cho cô ấy biết.
Ăn xong bữa tối đơn giản, Giang Lăng bỏ bát đũa vào máy rửa bát. Cô vừa xoay đầu lại thì phát hiện Chu Vận Ninh đã nằm trên sô pha ngủ thiếp đi. Di động cầm trong tay vẫn còn sáng màn hình.
“Vận Ninh, muốn vào phòng ngủ không?” Giang Lăng đi qua, nhỏ giọng gọi cô ấy.
“Ưm không cần.” Chu Vận Ninh trở người, vô thức đáp lại.
Phòng khách mở nhiệt độ tự động, nhưng ở lâu vẫn cảm thấy lạnh. Thế là Giang Lăng lấy chăn ra đắp cho cô ấy. Không biết Chu Vận Ninh mơ thấy gì, không vui vẻ lẩm bẩm trong chăn.
“Chu Dư Ngôn, con rùa thối! Nhà tư bản không có tính người! Anh đáng đời sống hơn hai mươi năm vẫn độc thân!”
Giang Lăng nghe cô ấy nói mớ, không khỏi bật cười. Cô đắp chăn cho cô ấy, tắt đèn phòng khách rồi lặng lẽ trở về phòng.
***
Mấy ngày kế tiếp, Giang Lăng cũng không quay về nhà họ Giang. Giang Thiệu Quân bận rộn xử lý mớ chuyện hỗn độn của tập đoàn BJM, chẳng có tâm tư can thiệp cô ở đâu. Chỉ việc phủi sạch quan hệ với Triệu Vi Dũng cũng đủ khiến ông ta sứt đầu mẻ trán. Giang Lăng cũng thoải mái thanh nhàn.
Thoáng cái tới một ngày trước khi diễn ra vòng chung kết cúp Hi Quang. Ba giờ chiều, xe của người đại diện Thẩm Ức Âu đúng giờ đợi ở bên ngoài tiểu khu.
Địa điểm của vòng chung kết cúp Hi Quang nằm ở làng du lịch suối nước nóng phía Tây ngoại ô. Giống như lần trước cũng là khách sạn dưới trướng tập đoàn Chu thị. Vòng chung kết tổng cộng ba ngày hai đêm, vì để có tinh thần tốt đón nhận thi đấu, các thí sinh dự thi sẽ lựa chọn đến địa điểm thi đấu trước một ngày.
Khi tới làng du lịch suối nước nóng thì đã chập tối, Thẩm Ức Âu thay các cô làm thủ tục. Ban tổ chức sắp đặt phòng tốt nhất cho các thí sinh, là gian phòng riêng gồm hai phòng ngủ một phòng khách còn có một phòng bếp nhỏ.
Hôm qua Chu Vận Ninh thức khuya đu phim cho đến ba giờ sáng mới ngủ, trạng thái tinh thần hôm nay không phải tốt lắm. Từ khi xuống xe rồi đi tới phòng, cả chặng đường cô ấy đều ngáp ngắn ngáp dài.
Đến phòng thu dọn hành lý xong xuôi, Giang Lăng hỏi: “Phía tổ chức sắp đặt bữa tối buffet, em đi không?”
Chu Vận Ninh che miệng ngáp một cái: “Em còn buồn ngủ quá, không đi đâu.”
Giang Lăng nói: “Vậy em ở trong phòng nghỉ ngơi cho khỏe, chị đến nhà ăn xem thử, trở về mang vài món cho em. Có chuyện gì thì gọi điện cho chị hoặc là chị Thẩm.”
“Ừm, em biết rồi.”
***
Thẩm Ức Âu vẫn còn ở dưới lầu giúp cô làm những thủ tục có liên quan tới vòng chung kết. Giang Lăng đi trên hành lang không người, cô nhớ tới việc chính bèn mở ra wechat, gửi tin nhắn cho Ngôn Úc.
Giang Lăng: [Anh Ngôn, tôi đến khách sạn rồi, ngày mai anh đến à?]
Chàng trợ lý: [Tôi tới rồi.]
Giang Lăng: [Có thể cho tôi biết số phòng của anh không?]
Chàng trợ lý: [?]
Giang Lăng: [Tôi qua đó tìm anh, hay là anh sang đây tìm tôi?]
Chàng trợ lý: [……]
Chàng trợ lý: [Tôi ở dưới lầu.]
Giang Lăng quay đầu lại nhìn về phía gian phòng, cô đáp lại: [Vậy tôi qua đó tìm anh.]
Đinh ——
Thang máy tới rồi, cô cất lại di động, bấm xuống nút tầng lầu muốn đến.
***
Đêm nay không chỉ có thí sinh tới đây, còn có các phóng viên của công ty truyền thông lớn được mời tới. Giang Lăng vừa tới đại sảnh khách sạn thì đã bị phóng viên đang đợi sẵn chặn đường đi.
“Cô Giang, cô có tự tin về vòng chung kết lần này không?”
“Là ứng cử viên quán quân của cuộc thi lần này, cô có cảm tưởng gì? Có thể có áp lực lớn lắm không?”
“Đối với những thí sinh khác cô…”
Người này tới người kia liên tục ném ra câu hỏi, dần dần trở nên lệch hướng.
“Cô Giang, ở vòng bán kết, cô tiết lộ Chu tổng của tập đoàn Chu thị đang theo đuổi cô, tôi muốn biết cô đã đồng ý sự theo đuổi của Chu tổng chưa?”
Khóe mắt Giang Lăng thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc, cô cười xin lỗi: “Bạn tôi đến rồi. Những chuyện có liên quan tới vòng chung kết hoặc là diễn tấu các vị có thể hỏi người đại diện của tôi, xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Cô gật đầu với các phóng viên rồi xoay người rời khỏi.
Phóng viên nhìn qua người tới, nhất thời kinh ngạc: “Ơ, hóa ra cô Giang có bạn trai rồi à?”
“Đó chẳng phải là trợ lý của Chu tổng sao?”
Không biết ai nói ra câu này, cả đám phóng viên mau chóng đuổi theo, nhưng chưa đi được mấy bước thì đã bị bảo vệ ở đại sảnh ngăn lại. Đằng trước là khu vực cấm phóng viên tiến vào.
Giang Lăng đón nhận ánh mắt của Ngôn Úc, mặt mày cô tươi tắn: “Chào buổi tối, anh Ngôn.”
Ngôn Úc mang khuôn mặt lạnh tanh nhìn cô: “Cô Giang, ai là bạn trai của cô?”
“Tôi có nói ‘bạn trai’ ư?” Giang Lăng sửa lại, “Ban nãy tôi nói ‘bạn’, nhưng các bạn bè phóng viên hình như hiểu lầm ý của tôi.”
“Hiểu lầm?” Ngôn Úc nhìn thẳng mắt cô, cười khẩy.
Giang Lăng hỏi lại: “Chẳng lẽ tôi và anh Ngôn không phải bạn bè sao?”
Bờ môi mỏng của Ngôn Úc nhếch lên, cười như không cười: “Cô Giang dứt khoát chuyển nghề đi.”
Giang Lăng đối diện anh, mỉm cười đáp lại: “Vậy anh Ngôn có đề nghị nào thích hợp không?”
Ngôn Úc nhướng mày: “Tài ăn nói giỏi vậy, ví dụ như môi giới bất động sản.”
“Cảm ơn đề nghị của anh, tôi sẽ cân nhắc.” Giang Lăng nhoẻn miệng cười, rất tự nhiên dời đề tài, “Anh Ngôn ăn tối chưa? Bây giờ tôi muốn đến nhà ăn, anh muốn đi cùng không?”
Ngôn Úc khựng lại rồi xoay người: “Đi thôi.”
Cô cong khóe môi đuổi kịp bước chân anh.
Bữa tối sắp đặt tại nhà hàng món Tây ở lầu ba. Trên đường đi tới thang máy, thỉnh thoảng có phái nam đi ngang qua, ai ai cũng liếc nhìn Giang Lăng. Hôm nay cô mặc váy cúp ngực trễ vai, độ cong từ cần cổ đến vai tuyệt đẹp, đường nét lưu loát, kiểu váy đơn giản nhưng phác họa đường nét xương quai xanh hoàn mỹ của cô.
Không phải lễ phục nhưng lại mặc ra cảm giác lễ phục.
Đôi mắt Ngôn Úc hơi u ám, anh tỉnh bơ cởi ra áo vest âu phục trên người, tiến lên một bước choàng áo lên người cô.
Giang Lăng:?
Cảm thấy bờ vai chợt nặng, Giang Lăng quay đầu lại, đưa tới ánh mắt hỏi dò anh.
“Lạnh, choàng thêm.” Ngôn Úc lời ít ý nhiều.
Giang Lăng nhướng mày, lấy ra di động xem: “Hôm nay nhiệt độ không khí ở thành phố B là 21 độ C, anh Ngôn gọi nó là lạnh sao?”