Tác giả: Đan Thanh Thủ
Lưu thẩm cười đến không khép miệng được, một mực khen Tự Ngọc là một người vọ tốt hiền huệ có năng lực, Thẩm tướng công thật sự có phúc khí, lại hết sức nhiệt tình bắt tay dạy Tự Ngọc nấu canh gà như thế nào.
Tự Ngọc nghe rất nghiêm túc, còn hỏi rất nhiều biện pháp tẩm bổ cơ thể, cân nhắc phải hung hăng tẩm bổ cho Thẩm Tu Chỉ một phen.
Giết gà, nấu canh gà, mất hết cả nửa ngày, Tự Ngọc mới bưng một nồi gà vào phòng.
Thẩm Tu Chỉ còn chưa tỉnh, đang an an tĩnh tĩnh nằm đó, bộ dáng rất ôn hòa vô hại, không giống vẻ thích dày vò người ta khi tỉnh táo.
Tự Ngọc mang một nồi canh gà to bự đặt lên trên bàn, đi đến bên cạnh hắn duỗi tay xem xét cái trán, đã không còn nóng phỏng tay như hôm qua, trong lòng nàng vui tươi hớn hở.
Thẩm Tu Chỉ chậm rãi tỉnh dậy, trong mắt còn mang theo vài phần mê mang chưa thanh tỉnh.
Tự Ngọc thấy hắn tỉnh lại, vội vàng nâng hắn dậy, cực kỳ tự nhiên hỏi: “Đói bụng rồi phải không, ta đã hầm canh gà cho ngươi, còn đang chờ ngươi tỉnh đây.
”
Thẩm Tu Chỉ giơ tay ấn ấn thái dương, vẫn khó chịu như cũ, tội ngay cả ngồi lên cũng rất gian nan.
Tự Ngọc vội vàng chạy đến nhà bếp cầm chén muỗng, múc một chén canh gà lớn, cẩn thận từng li từng tí bưng đến trước mặt hắn ngồi xuống, cầm cái muỗng múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi thổi mới đưa tới bên miệng hắn: “Húp một chén canh gà lót bụng trước đi, bên kia còn một nồi to kìa, hầm rục ra luôn đó, cắn xuống chắc chắn miệng đầy nước thịt.
”
Thẩm Tu Chỉ nghe vậy nhìn canh gà trong tay nàng, lại giương mắt nhìn về phía nàng, dường như hoàn toàn không nghĩ tới nàng sẽ làm những việc này.
Tự Ngọc thấy hắn bất động lại đưa muỗng trong tay lên trước vài phân, tới gần môi bên hắn, biểu cảm lo lắng: “Mau húp đi, cơ thể ngươi yếu ớt như thế, nếu còn không ăn gì sẽ gầy sọp đi mất.
”
Lúc này Thẩm Tu Chỉ mới há mồm húp một ngụm, hắn duỗi tay nhận lấy cái muỗng, giọng điệu nói chuyện suy yếu đến nỗi có phần không nghe rõ: “Ngươi đi ăn đi, tự ta có thể.
”
“Ta không vội, ngươi ăn trước đi, đây là gà đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đấy, ngươi phải dưỡng thân mình thật tốt.
” Tự Ngọc mắt trông mong nhìn hắn, trong mắt tràn đầy chờ đợi, chẳng khác gì một cô nương trong mắt tràn đầy ái mộ, xuân tâm rục rịch.
Thẩm Tu Chỉ thấy thế hơi hơi ngẩn ngơ, một lát sau, trầm mặc không lên tiếng buông cái muỗng trong tay xuống, duỗi tay bưng lấy canh gà uống sạch bằng một ngụm, rũ mắt mở miệng nói câu: “Đa tạ đã chăm sóc.
”
Không nói nhiều thêm cái gì khác, phảng phất như sợ làm nàng tổn thương, mà khách khí xa cách vô duyên vô cớ như thế vừa thẳng thắn mà lại uyển chuyển đánh tan sạch sẽ bầu không khí vừa rồi, vẫn duy trì khoảng cách như cũ.
Tự Ngọc tự nhiên không ý thức được những cái này, nàng một lòng một dạ nghĩ đến chuyện tẩm bổ cơ thể cho hắn, sau đó lại tẩm bổ cơ thể cho chính mình…
Cả ngày, chạy ra chạy vào bận việc qua lại, Lưu thẩm thấy bọn họ xiêm y để tắm rửa cũng không có bèn tặng thêm vài món xiêm y qua đây.
Tự Ngọc nghĩ đến cái tích ưa sạch sẽ kia của hắn bèn cân nhắc cùng Thẩm Tu Chỉ cùng nhau tắm rửa, như vậy vừa tiện vừa tiết kiệm sức, nhưng hắn lại không vui, bộ dáng đó hung dữ biết bao, ngay cả một ngón tay đầu cũng không cho nàng không được nàng chạm vào.
Tự Ngọc cũng hết cách, chỉ đành múc nước nấu ấm cho hắn, để hắn chà lau thân mình, bản thân ở bên ngoài chờ, đợi hơn nửa canh giờ, Thẩm Tu Chỉ mới cho nàng đi vào.
Tự Ngọc vừa đi vào đã thấy hắn sắc mặt tái nhợt ngồi trên giường lò bằng đá, suy yếu đến không chịu nổi.
Hắn đã thay đổi áo vải thô, ăn mặc chỉnh tề đoan chính, xiêm y màu xanh đen tôn khuôn mặt trắng ngần của hắn lên, mặt mày sâu xa, trong phòng hơi nước tràn ngập, khuôn mặt tăng thêm vài phần mềm mại óng ánh, nhìn qua thanh tú sạch sẽ như mỹ ngọc dính phải bọt nước trong sáng, vừa thấy tim đã đập thình thịch.
Xiêm y này vốn dĩ lúc lấy tới cực kỳ cũ kỹ khó coi, cũng không biết vì sao mặc trên người hắn lại hoàn toàn không giống, chẳng những không che giấu được khí độ quanh người hắn, ngược lại còn làm người ta cảm thấy áo vải thô này cũng mang ý vị khác.
Nàng vừa vào phòng đã đóng cửa, đi đến bên bồn tắm bắt đầu cởi xiêm y trên người.
Thẩm Tu Chỉ thấy thế lập tức mở miệng hỏi: “Ngươi làm cái gì?”
Tự Ngọc nhìn về phía hắn vẻ mặt vô tội: “Tắm rửa đó, ta cũng vài ngày không tắm rồi…”
Thẩm Tu Chỉ nghe vậy nỗ lực đứng lên: “Ngươi chậm đã, ta ra ngoài trước.
”
Tự Ngọc nào chờ nổi tốc độ đi như rùa bò kia của hắn, chỉ lo cởi xiêm y của mình ra: “Không cần đâu, trong thời gian ngươi đi ra ngoài thì ta đã tắm xong rồi.
”
“Không được!” Thẩm Tu Chỉ còn chưa nói xong, động tác của Tự Ngọc đã nhanh nhẹn lộ.t sạch sẽ xiêm y trên người, lõa lồ đi về phía bồn tắm.
Thẩm Tu Chỉ không ngờ nàng lại hoang đường như vậy, thật sự lột xiêm y ngay trước mặt hắn, nhất thời hắn chỉ kịp nhắm mắt lại, một lát sau đãi nghe thấy tiếng nước ái muội truyền vào trong tai, trong phòng toàn là hơi nước ấm áp, sắc mặt hắn cũng thay đổi, duỗi tay giận dữ chỉ thẳng vào nàng: “Ngươi rốt cuộc có biết mình là một cô nương hay không!”
Tự Ngọc quay đầu thấy hắn nhắm mắt lại dùng ngón tay chỉ vào chính mình, không khỏi duỗi tay cầm lấy ngón tay hắn, không rõ nguyên do: “Cô nương thì sao vậy, cô nương không phải cũng cần tắm rửa sao?”
Ngón tay tinh tế mềm mại cầm lấy ngón tay hắn, nước từ trong kẽ tay nàng dính lên, sinh ra vài phần ái muội, nước này còn là nước nàng tắm, lướt qua mỗi một tấc da thịt nàng.
Thẩm Tu Chỉ giận đến sắc mặt đỏ bừng, đột nhiên rút về tay, nhất thời tiến thối lưỡng nan, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ.
Tự Ngọc thấy hắn không nói bắt đầu tự mình tắm rửa, ở trong nước bì bõm vui vẻ lắm.
Hơi nước mờ mịt dâng lên trong phòng, tiếng nước dần to lên, trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, nữ tử còn không coi ai ra gì mà tắm rửa, trong lúc nhất thời không khí càng thêm ái muội, kiều diễm lan tỏa cả phòng căn bản đánh không tan.