Tác giả: Đan Thanh Thủ
Lá rụng chậm rãi bay xuống, từng phiến lá đã hoàn toàn mất đi sức sống, lá mọc lá rụng sinh đều là một vòng luân hồi, mỗi một lần bọn họ gặp nhau đều vào ngày cuối cùng trong cuộc đời hắn, trước giờ chưa từng có ngoại lệ…
Tự Ngọc nhìn lá rụng đầy đất trong lòng rất cảm khái, nói thế nào cũng là người quen cũ, đoạn đường cuối cùng này vẫn đến đưa tiễn hắn để tránh hắn không quen vậy.
Tự Ngọc nghĩ thế nhưng lại hơi có chút hưng phấn, nàng vội cầm cái chổi trong tay đuổi theo, bên trong đạo quan không có đình đài lầu các, không có núi giả rừng đã khúc khủy lòng vòng ngăn trở tầm mắt, nàng vừa vào cửa đã nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Sáng sớm mây mù dày đặc trên núi, bên trong đạo quan yên tĩnh tiêu điều, mái hiên xám trong sương mù trên núi như ẩn như hiện, người nọ càng lúc càng xa cạnh cây cao chọc trời.
Tự Ngọc chậm rãi đi theo phía sau, vừa nghi hoặc hắn muốn đi đâu vừa tò mò một kiếp này của hắn lại có dáng vẻ thê lương như thế nào nữa?
Mặt trời dần nhô cao, gió nhẹ thổi qua khe núi, đệ tử trong đạo quan đã lục tục ra khỏi phòng, sôi nổi bận rộn chuẩn bị tu luyện sáng sớm, người sớm hơn đã bắt đầu đọc bài.
Đệ tử ở phía đối mặt đi đến thấy Thẩm Tu Chỉ, vội vàng cung kính kêu: “Thẩm sư huynh.
”
Mặt mày Thẩm Tu Chỉ vẫn lạnh lùng như cũ, nghe vậy khe khẽ gật đầu, bước chân vẫn không hề dừng lại mà đi về phía trước.
Đệ tử thấy Thẩm Tu Chỉ đi xa, vội vàng vỗ ngực nhìn về phía một người khác: “Sao hôm nay Thẩm sư huynh lại đi từ chỗ này qua, làm ta giật cả mình, cũng may vừa nãy chúng ta chưa nói lời mê sảng xằng bậy gì để huynh ấy nghe thấy.
”
“Còn không phải sao, mới vừa rồi tim ta thiếu chút nữa đã vọt ra khỏi cổ họng rồi, bài tụng sáng sớm đã quên béng mất, cũng may hôm nay không phải lên lớp của sư huynh.
”
Lúc này Tự Ngọc mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra hắn chính là Thẩm Tu Chỉ ngọc thụ trong đạo quan, chuyện này cũng không hiếm lạ gì, người như hắn kiếp nào không phải nhân tài kiệt xuất trong đám người, nếu đã ở đây thì nên là Thẩm Tu Chỉ.
Đáng tiếc mệnh số mỏng giòn, đời người vừa mới bắt đầu đã hoàn toàn ngưng bặt, là cái dấu ngắt vĩnh viễn, có là nhân tài kiệt xuất thì đã thế nào?
Chân Tự Ngọc không ngừng bước, nàng càng thêm tò mò chút nữa hắn sẽ dùng cách gì để tự vẫn, cách tự vẫn trong bảy bảy bốn mươi chín kiếp kia hắn cũng chưa từng lặp lại, cũng coi như là nhân tài dụng tâm nghiên cứu, tuy rằng phương hướng không đúng lắm…
Hai đệ tử thấy Tự Ngọc quyến rũ đi theo không khỏi bốn mắt nhìn nhau, trong mắt lộ tia kinh ngạc, mặt mày Thẩm sư huynh tuyệt đẹp không thể nghi ngờ, nhưng tính tình lại cực kỳ lạnh nhạt, kiểu lạnh nhạt đẩy người ta ra xa ngàn dặm cũng không phải ai cũng có thể chịu nổi.
Đã từ lâu tới nay, chưa từng thấy người nào dám không biết xấu hổ đuổi theo Thẩm sư huynh như vậy.
Tự Ngọc lại không phát hiện ra có gì không ổn, thấy khoảng cách đã có chút xa còn chạy bước nhỏ để đuổi đến càng gần hơn.
Thẩm Tu Chỉ đằng trước cuối cùng cũng dừng bước, hắn xoay người nhìn về phía nàng, ánh mắt lạnh nhạt đến cực điểm khiến lòng người bỗng nhiên căng thẳng: “Đừng đi theo ta nữa.
” Lời này có thể nói là vô cùng tổn thương lòng tự tôn, những cô nương bình thường da mặt mỏng không chịu nổi ánh mắt giọng điệu kiểu này sẽ chạy trối chết từ lâu.
Nhưng Tự Ngọc lại không giống vậy, nàng là người đã nhìn hắn chết, bàn đến giao tình cũng không khác gì so với nhìn hắn trưởng thành, tính theo quy củ của thế gian, nàng hẳn là trưởng bối cao hơn rất nhiều bậc, đương nhiên nàng sẽ không phát giác ra có chuyện gì không ổn.
Bị cự tuyệt như vậy, trong lòng nàng còn có chút mất mát, ai cũng nói tâm địa của phàm nhân dễ thay đổi, người này chung quy đã thay đổi rồi, trước kia đều để nàng dùng mắt tiễn đưa, bây giờ lại muốn một mình lén lút tự sát, thật là xa cách quá đỗi…
“Thẩm sư huynh, huynh đã về rồi?” Vưu Li cùng Thi Tử Tất cùng nhau từ nơi xa đi tới, liếc mắt thoáng qua đã trông thấy Thẩm Tu Chỉ, vội vàng bước nhanh đi tới chỗ này, vừa nhìn thấy Tự Ngọc đã lập tức nhận ra nàng: “Lại là ngươi, sao ngươi lại ở chỗ này, ai cho ngươi đi vào?!” Giọng điệu lạnh lùng chất vấn mang theo cảm xúc căm thù phảng phất như đã coi Tự Ngọc trở thành bọn đạo chích không bằng.
Những đệ tử dậy sớm cũng ào ào đi tới gần chỗ này, thấy Thẩm Tu Chỉ cũng đại để đoán được chuyện gì xảy ra, có lẽ lại là một nữ nhi si tình phó thác nhầm trái tim nữa rồi.
Thi Tử Tất từ xa xa chậm rãi đến gần, nhìn thoáng qua Thẩm Tu Chỉ, lại dời ánh mắt hướng về phía Tự Ngọc.
Tự Ngọc thấy nàng ta hiểu lầm vội vàng cầm lấy cái chổi ra hiệu: “Ta là tạp dịch tới quét dọn.
”
“Tạp dịch?” Vưu Li chỉ cảm thấy hoang đường, cũng không biết ánh mắt của những quản sự đó để ở đâu, người có bộ dáng này mà cũng nhận vào, mà còn không cần mặt mũi mà đi theo phía sau Thẩm sư huynh!
Vưu Li mặt mày giận giữ nhìn Tự Ngọc: “Nếu là tạp dịch, vì sao không đi làm việc mà sáng tinh mơ đã lắc lư ở chỗ này, sợ người khác không nhìn thấy ngươi hay gì?!” Lời này có hà ý, mọi người nhìn Tự Ngọc càng thêm cảm thấy người này tâm tư bất chính.
Tự Ngọc nơi hiểu những chuyện này, nàng chỉ duỗi tay chỉ về hướng Thẩm Tu Chỉ, ấp úng giải thích nói: “Ta chỉ thấy hắn quen mắt, vừa lơ đãng đã theo tới chỗ này rồi.
”
Mọi người nghe vậy thì trợn mắt há hốc mồm, không ngờ nữ tử này lại thẳng thắn như vậy, giữa đôi mày Thẩm Tu Chỉ hơi nhăn lại, trông có vẻ cực kỳ không vui.
Vưu Li nhất thời nghẹn lời, nàng ta thật sự chưa từng gặp qua nữ nhân nào không biết xấu hổ kiểu này, không ngờ còn ở trước mặt mọi người nói ra những lời quyến rũ người khác như vậy.
Thi Tử Tất nghe vậy cạn lời, nàng ta tiến lên một bước nhìn về phía Thẩm Tu Chỉ: “Sư huynh, huynh có quen biết người này không?”
trong ánh mắt nhìn Tự Ngọc của Thẩm Tu Chỉ không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, môi mỏng khẽ mấp máy, phun ra những lời không hợp lẽ làm người: “Chưa từng gặp qua.
” Nói xong bèn không lại để ý tới bất kỳ ai đã tự mình xoay người rời đi.
Tự Ngọc thu đầu ngón tay lại, trái tim đá có chút tổn thương.
Vưu Li thấy thế bèn cười khinh thường, dở dở ương ương trào phúng nói: “Thật đúng là biết giở thủ đoạn, không được làm đệ tử bèn muốn làm tạp dịch, chết sống phải ăn vạ ở chỗ này, thật sự không biết đang ôm tâm tư bất chính gì?”
“Li Nhi, chớ có nói bậy.
” Thi Tử Tất mở miệng ngăn cản, lại nhìn về phía Tự Ngọc đang rũ mắt buồn bã mất mát: “Chỉ lần này thôi, ngươi trở về làm việc đi, sau này nếu con để xảy ra chuyện tự rời khỏi chức trách thì ngươi có thể tự động đi xin từ chức được rồi.
”