- Trang chủ
- Chỉ Sợ Tương Tư Khổ
- Chương 1
Tác giả: Cổ Linh
rước kia, trong thành Tô Châu có một
người con gái quốc sắc thiên hương, vẻ đẹp thiếu nữ không ai có thể sánh được. Không biết có bao nhiêu vương tôn công tử quỳ gối trước váy của
nàng, bà mối tới cửa cầu thân thiếu chút nữa dẫm lên cả cánh cửa.
Nhưng có một ngày, khi thiếu nữ kia được mười tám tuổi, nàng đột nhiên nổi điên.
Vì thế, nữ tử tuyệt sắc không còn tuyệt
sắc như xưa, tóc tai bù xù lại quần áo không chỉnh tề chạy đến cạnh chợ
đóng giả vai hề xướng tuồng, gọi heo mẹ là nương của nàng, nhận hòa
thượng là phụ thân của nàng, còn có thể bắt chước gà trống mổ thóc trên
mặt đất, cắn bậy như chó điên, có khi đấm xuống đất rồi khóc to, có khi
đi khắp nơi để truy đánh người qua đường, đã không còn là thiếu nữ lanh
lợi thông minh như ngày xưa nữa.
Phụ thân của nàng là Nhiếp lão gia đành
phải đem con gái đi,để tránh cho nàng tiếp tục ở bên ngoài làm mất mặt,
khiến lão mất hết thể diện.
Cứ như vậy trôi qua nửa năm, nàng sinh con.
Nàng chưa thành thân, mà lại sinh con trai.
Sau đấy, nàng càng thêm điên, ban ngày
lẫn ban đêm đều thét chói tai, khóc thảm, muốn giết người, muốn tự sát,
chỉ khi ôm con của mình trong lòng, nàng mới có thể giống như người bình thường. Tuy rằng đối người khác hờ hững, nhưng ít nhất nàng vẫn là một
người mẹ dịu dàng. Vì thế lúc đầu vốn định đem đứa nhỏ đi cho người
khác, Nhiếp lão gia đành phải thay đổi ý định, để cho đứa nhỏ ở lại với
nàng.
Cho nên có người mà bắt đầu nghi ngờ :
-Khẳng định là vị tiểu thư kia bị người ta cường bạo mà nổi điên.
-Không, vị tiểu thư kia là bị bội tình bạc nghĩa mà nổi điên.
-Không không, vị tiểu thư kia là vì nhớ đến tình nhân bị giết mà nổi điên.
-Không không không, vị tiểu thư kia phải.. Phải..
Đến tột cùng là vì cái gì đây?
Sau ba năm,vào một ngày, Nhiếp lão gia
chưa từng buông tha cho việc tìm danh y để khám và chữa bệnh điên cho nữ nhi, lại mời tới một vị danh y ── một danh y anh tuấn nhã nhặn, hơn ba
mươi tuổi. Hắn cẩn thận chẩn mạch cho cô gái, còn gặp được đứa nhỏ của
cô gái.Thoáng chốc mắt bắn ra tia sáng kỳ dị, con ngươi tỏa sáng.
Một lát sau, hắn mới hạ mắt, nhíu mày trầm tư hồi lâu.
“Vì sao lệnh ái lại nổi điên?”
“Cái này… “
“Chữa bệnh thì phải đối chứng kê đơn, nếu không biết nguyên nhân bệnh, ta biết kê đơn như thế nào?”
Nhiếp lão gia cười khổ.”Được rồi! Nhưng đây là việc xấu trong nhà, mong tiên sinh chớ để người khác biết.”
“Đó là đương nhiên, ta là đại phu, không phải bà tám.”
“Như vậy…” Nhiếp lão gia suy nghĩ một chút. “Ta nghĩ, việc này nên bắt đầu từ khi nữ nhi của ta bảy tuổi đi! Một năm kia…”
Vì thế, chuyện xưa bắt đầu…
Chùa Pháp Hải, nằm tại Thạch Cảnh Sơn ở
phía nam chân núi Thúy Sơn, được xây dựng vào đầu Minh triều, năm thứ
tư, nơi này không hề có bất cứ liên hệ gì với truyền thuyết Bạch xà. Tuy rằng trong truyền thuyết Bạch xà kia, ác hòa thượng cũng được gọi là
Pháp Hải, tuy nhiên Pháp Hải này cùng Pháp Hải kia không có một chút
quan hệ nào cả.
Đúng vậy, hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ nào cả!
Nhưng là …
“A ~~~~~~ “
Một tiếng hét như chọc thủng màng nhĩ,
người thanh niên thiếu chút nữa bị kiếm chém qua, may mắn, hắn kịp xoay
người tránh đi trong nháy mắt, bỗng chốc trước mắt là một vị tiểu cô
nương thanh tú xinh đẹp, chỉ khoảng trên dưới bảy tuổi, trong lòng hắn
không khỏi khiếp sợ, tay trái vội vàng đánh ra bên phải, thanh kiếm
ngừng lại vững vàng.
“Tiểu… Tiểu cô nương, có phải ngươi đang luyện giọng hát hay không? Vì sao hét khủng bố như thế!”
“Ngươi giết Bạch nương nương của ta!” Tiểu cô nương dẩu đôi môi hồng hào, căm phẫn lên án.
Hả? Không thể nào! Hắn giết người?
Mà lại là một nữ nhân!
Tại sao chính hắn không biết?
“Đâu? Đâu?” Người thanh niên thất kinh, quay đầu nhìn chung quanh.
“Chính là nơi đó!”
“Nơi đó?” Theo hướng ngón tay của tiểu
cô nương, người thanh niên nhìn theo, mờ mịt khó hiểu nhìn tiểu bạch xà
bị cắt thành hai đoạn, quay lại nhìn tiểu cô nương tức giận ngút trời.
“Nó?”
Đúng vậy, thật sự là hắn giết tiểu bạch
xà này, hắn nhận tội, đó là vì hắn nghe được có tiếng của trẻ con trong
chùa, sợ tiểu bạch xà dọa đến đứa trẻ, nên thuận tay rút kiếm giết nó.
Đấy là ý tốt của hắn, như vậy cũng sai ư? “Chính là nó!” Tiểu cô nương
tức giận chạy vù vù ngồi xổm bên cạnh rắn đã bị cắt thành hai nửa – rõ
ràng là nàng không sợ.
“Tại Pháp Hải, bạch xà đều là hóa thân
của Bạch nương nương, người ta thật vất vả tìm được một con, ngươi… Vậy
mà ngươi lại giết bạch xà của ta!”
Bạch xà là Bạch nương nương?
Có phải nàng nhầm lẫn hay không?
“Nhưng đây cũng không phải…”
“Ngươi không sợ trời phạt sao?”
Trời phạt?
Cái này cũng không quá khoa trương chứ?
“Tiểu cô nương, nhưng nó không phải là…”
“Ta mặc kệ, ngươi phải đền cho người ta!”
“Tiểu cô nương…” Người thanh niên không biết nên khóc hay cười.
“Nếu không ta phải đến quan phủ cáo trạng ngươi!” Tiểu cô nương chống hai tay trên lưng mà uy hiếp mạnh mẽ.
Thật là không nói rõ được mà!
“Được được được, ta bồi thường cho
ngươi, ta bồi thường cho ngươi, nhưng mà, ta cũng không biết khi nào mới tìm được, cho nên ngày này sang năm ngươi lại đến nơi này, ta trả cho
ngươi một bạch xà khác.” Không biết phải làm sao, người thanh niên đành
đầu hàng.
Không còn biện pháp nào, đối mặt người
lớn, đại khái hắn có thể dây dưa từ sáng đến tối với, từ năm nay đến năm khác, từ lúc sống cho đến chết, cũng không thể đồng ý, mọi người đều
đánh một mất một còn đánh đến khi nào không còn sức mới ngừng.
Nhưng mà đối mặt với tiểu quỷ không hiểu đạo lý chỉ biết chơi xấu, ngoại trừ đầu hàng ra, hắn có thể làm như thế nào?
“Nếu ngày này sang năm ngươi vẫn không tìm ra thì sao?”
“Vậy thì ngày này hai năm sau.”
“Nếu ngày này hai năm sau ngươi vẫn là tìm không ra thì thế nào?”
“Vậy thì ngày này ba năm sau, nếu mà lại không có, sau này có duyên gặp lại, sẽ có một ngày tìm thấy.”
Vì thế, người thanh niên và tiểu cô nương cứ thế mà lập giao hẹn.
Nhưng kỳ quái chính là, mặc dù bạch xà
không nhiều lắm, cũng không quá khó khăn để tìm ra, nhưng mà lúc hắn
muốn tìm lại không thể tìm thấy được, bất luận như thế nào cũng tìm
không ra, cho nên hắn đành phải tìm một năm lại một năm nữa tìm, một
năm lại một năm nữa.
Cho đến tám năm sau…
Vào một năm, bông tuyết trắng xóa rơi
xuống sớm hơn mọi năm, trăng tháng mười vừa mới vào trung tuần, phiến đá Kim Lăng trên đường đã được bao trùm một tầng tuyết trắng đầu mùa, cái
lạnh của mùa đông lặng lẽ đến không một tiếng động, trầm tĩnh mà đưa lên một mảnh vắng lặng, tịch mịch lạnh lẽo.
Giờ phút này, gần buổi trưa, tuyết rơi
kéo dài liên miên, dưới chân núi phía nam của Thúy Sơn có một bóng người cô độc lẻ loi đi đến, khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, gương mặt thanh tú dị thường, vẻ mặt yên tĩnh khoan thai một cách điềm đạm, thân
hình cao to lại lộ ra khí tức nhã nhặn nho nhã, nhìn như một tiên sinh
tốt bụng, hiền hậu, lại như con cháu của dòng dõi thư hương đã đọc đủ
thứ thi thư.
Đây là một vị thư sinh công tử vô cùng
thanh tú, song lại có chút giống như vô ý mà toát ra khí chất làm người
ta không rét mà run, có lẽ là bởi vì cả người của hắn mặc bộ đồ màu đen
phản ánh trên nền tuyết trắng. Hắn thích mặc màu đen, lại không chú ý
tới cả người màu đen làm cho người khác sợ hãi.
Nhưng mà cái này cũng không có gì, thế
gian có cả trăm loại người, hạng người gì cũng đều có, hắn thích màu đen thì cứ mặc màu đen, như vậy cũng không có gì là ghê gớm.
Kỳ quái là, nhìn hắn như đi chậm từng
bước, tốc độ lại nhanh vô cùng, chẳng qua chỉ chớp mắt một cái mà thôi,
công tử nho nhã đã đi vào trước cửa chùa Pháp Hải, tiểu hòa thượng đang
đứng trước đại môn quét lá rụng, tuyết đọng ngây người nhìn, bất giác
xoa xoa mắt, nghĩ là nhìn nhầm.
“Tiểu hòa thượng, ta tìm người.”
Công tử thanh tú, nói chuyện càng ôn
hòa, nhỏ giọng giống như cô nương nhà người ta đang ngại ngùng, tiểu hòa thượng nghe cũng không tự chủ được nói giọng sợ hãi với công tử.
“Thí chủ, chùa chúng ta có nhiều rất
người, sư phụ cũng có, khách dâng hương cũng có, xin hỏi thí chủ, ngài
hỏi là vị nào? Tên là gì?”
“Ta tìm vị tiểu cô nương, không biết
nàng họ gì, chỉ biết rằng nàng ngày này hàng năm sẽ đến nơi này, tính
đến hôm nay đã là bảy năm.”
“A, ta biết rồi, chắc là tiểu thư của
Nhiếp phủ!” Tiểu hòa thượng vỗ vỗ cái đầu bóng lưỡng. “Thời điểm này
hàng năm nàng đều đến nghỉ ngơi một tháng, nói là phải đợi người đưa
tiểu bạch xà tới cho nàng…” Hắn liếc mắt một cái nhìn chiếc giỏ trúc con trên tay công tử. “Chẳng lẽ lại là công tử?”
Công tử thanh tú không trả lời hắn, ngược lại lại hỏi: “Xin hỏi vị Nhiếp tiểu thư kia nay đã tới?”
“Thật xin lỗi, thí chủ, Nhiếp tiểu thư vẫn chưa đến,chắc là năm nay
sẽ không đến đây.” Tiểu hòa thượng áy náy nói. “Ngài biết đấy, năm nay
nàng đến tuổi cập kê, sợ là không thể dễ dàng xuất như trước!”
Công tử thanh tú hơi nhăn mày.”Vậy xin hỏi nhà của vị Nhiếp tiểu thư kia ở nơi nào?”
“Tô Châu. Thí chủ, ngài chỉ cần vào thành sau đó tìm bất kì một người nào đó hỏi một chút sẽ biết!”
Tô Châu
“Công tử, ngài hỏi Nhiếp phủ? Trên đường cái, tòa nhà tráng lệ nhất
Tô Châu kia, song nếu ngài muốn tìm Nhiếp tiểu thư, vậy một chuyến đi mà trở về tay không rồi!”
“Sao lại thế?”
“Nàng đào hôn, chạy đến Vân Nam rồi!”
“Vân Nam ư?”
“Đúng vậy, Nhiếp phủ đại tiểu thư đã được gả đến đó!”
Vân Nam ──
“Đúng vậy, Nhiếp phủ đại tiểu thư là gả cho Hoàng Phủ thiếu gia của chúng ta, nhưng lúc này nàng cũng không ở Hoàng Phủ gia!”
“Không, ta tìm là Nhiếp phủ tiểu thư…”
“Nàng cũng không ở đây.”
“… Nàng lại đi chỗ nào rồi?”
“Nghe nói Nhiếp phủ đại tiểu thư cãi nhau với Hoàng Phủ thiếu gia,
trong cơn tức giận mang theo muội muội đến nhà của bác nàng rồi.”
“Nhà của bác nàng ở đâu?”.
“Lan Châu”.
Lan Châu ──
“Nhiếp phủ đại tiểu thư bị bác nàng giáo huấn một chút về tam tòng tứ đức. Sau đó phái người đưa trở về, về phần Nhiếp phủ tiểu thư đây…”
“Sao?”
“Khiến cho bác nàng tự tay mang theo quay về Tô Châu.”
Tô Châu ──
“Đã trở lại, đã trở lại, cô của Nhiếp phủ tiểu thư đã trở lại!”
“Thế Nhiếp phủ tiểu thư thì sao…”
“Không quay về, nghe nói nàng trốn mất nửa đường!”
“… Nàng trốn mất ở đâu?”
“Trường An.”
Trường An ──
“Nhiếp phủ tiểu thư sao? Chưa từng nghe qua!”
“Nhiếp phủ tiểu thư sao? Không biết!”
“Nhiếp phủ tiểu thư sao? Đó là gì?”
“Nhiếp phủ tiểu thư sao? Bao nhiêu tuổi?”
“Cập kê chưa lâu.”
“À? Không lẽ công tử muốn hỏi vị tiểu cô nương xinh xắn như đóa hoa
mai kia? Có có có, nàng vừa tới nơi này để mua bánh bao của chúng ta!”
“Nàng có từng đề cập qua muốn lên đến nơi đâu không?”
“Không, nhưng nàng hỏi chúng ta hướng đi.”
“Hướng đi đến đâu?”
“Tuyền Châu.”
Tuyền Châu ──
“Nhiếp phủ tiểu thư sao? Ta chỉ nghe qua Nhiếp phủ nhị công tử.”
“Nhiếp phủ nhị công tử?”
“Bất quá lúc này Nhiếp phủ nhị công tử cũng không ở Tuyền Châu, nghe nói hắn mang theo muội muội đi Hàng Châu.”
“…”
Mùa đông ở Hàng Châu không có tuyết, nhưng cũng rét lạnh thấm xương
như Giang Nam và các nơi khác, vị công tử tư văn nhã nhặn, thanh tú kia
lại mặc mỗi một bộ quần áo đơn sơ, một tay mang theo bọc hành lý, một
tay mang theo chiếc giỏ trúc nhỏ, chậm rãi đi ở giữa gió lạnh hiu quạnh.
Đột nhiên, hắn dừng lại, nhìn cửa thành chưa mở, trầm mặc trong chốc lát, bỗng quay đầu.
Lúc rạng sáng, mới chỉ le lói vài tia nắng bình minh góc trời, màn
đêm vẫn đen như mực, gió lạnh thấu xương, rừng cây con hai bên đường kêu kẽo kẹt sàn sạt, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thứ gì đó thoát ra,
làm người ta kinh hãi, nhưng vị công tử thanh tú kia lại giống như không hề có cảm giác, nhấc chân bước vào, chiếc giày màu đen dẫm nát lá khô
rơi đầy trên mặt đất mang theo tiếng vang, làm cho màn đêm tăng thêm vài phần ghê rợn.
Đột nhiên, hắn lại nghỉ chân một lần nữa, đồng thời ngẩng mặt hướng
lên trên, trong khoảnh khắc đó, trên ngọn cây xum xuê lá, có một bóng
đen đứng trên cành cây, hắn buông tay đặt bọc hành lý cùng chiếc giỏ
trúc xuống theo bản năng, đồng thời hai tay đẩy ra, ngay sau đó, hắn
nâng hai tay lên nhìn người kia rõ ràng hơn.
Đấy là một cô gái đang ngủ.
Mở to mắt ra nhìn, hắn không tin vào mắt mình nữa. Vị công tử thanh
tú nhìn cô gái rơi từ trên cây xuống hai tay hắn, vậy mà còn từ từ nhắm
hai mắt lại, còn lẩm nhẩm, thân mình hướng vào bộ ngực ấm áp của hắn,
thuận tay lại kéo vạt áo của hắn, giống như đang kéo chăn.
“Ưm… Thu hương, trời đã sáng sao?”
Trời sáng?
Công tử thanh tú hướng lên trên nhìn bầu trời đêm, lại quay lại nhìn cô gái đang nằm trên tay của mình, hơi hơi nhíu mày.
“Lạnh quá! Thu Hương.” cô gái lại lẩm bẩm, năm ngón tay kéo vạt áo càng mạnh. “Đem thêm chăn cho ta được không?”
Chăn?
Lông mày của công tử thanh tú nhăn lại trở thành một con bướm xinh đẹp.
“Thu Hương…”
Phía chân trời, ánh rạng đông hiện ra, bắt đầu tờ mờ sáng.
“Thu Hương?”
Qua một lúc im lặng, bỗng nhiên cô gái kéo kéo vạt áo, hoang mang sờ
loạn trên ngực của hắn. Dừng lại, nhắm chặt mắt rồi lặng yên mở ra, chỉ
một thoáng, trong rừng cây mờ mịt giống như lóe sáng, xua tan đi bóng
đêm, đuổi đi không khí u ám.
Đó là một đôi mắt có biết bao nhiêu xinh đẹp! Tựa như ánh mặt trời
ngày hè, vừa sáng lạn lại vừa chói mắt, má lúm đồng tiền có thể hình
dung như hoa sen mới nở, khuôn mặt xinh xắn, ngón tay trắng mịn, vẻ đẹp
thanh lệ hoàn mỹ không tỳ vết, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng đã
thích.
Nhưng mà công tử thanh tú không để ý tới, hắn chỉ dùng một đôi mắt
đầy nghi hoặc nhìn cô gái trong lòng, không nói một tiếng, có lẽ là
không biết nên nói gì cho phải.
Mà cô gái trong lòng hắn lại nhìn hắn với ánh mắt mê mẩn, không hiểu vì sao mình lại nằm ở trong lòng một đại nam nhân.
Hai cặp mắt nhìn nhau hồi lâu ──
Đột nhiên cô gái nở một nụ cười ngọt
ngào, “Xin chào a!” tiếng nói dịu dàng lại mang theo ba phần lười
nhác.”A! Không đúng, phải nói: chào buổi sáng a!” Dù như thế nào đi
chăng nữa, chào hỏi trước rồi nói sau.
Đuôi lông mày của công tử thanh tú khẽ nhíu lại, vẫn không nói gì như trước.
Thấy thế, cô gái ngượng ngùng nói thử
một chút, khẽ cười đáng yêu, “Cái kia… Ta bị rất nhiều nam nhân ôm qua,
cũng không có ai có vòng tay ấm áp, thỏai mái như ngươi!” Nàng tự nhiên
hào phóng nghĩ nói nhiều một chút để phá an bầu không khí xấu hổ này,
cũng không nghĩ lời này ngược lại làm cho người ta khó chịu.
Cũng có thể nàng là cố ý .
Giương ánh mắt đầy nghi hoặc, “Rất
nhiều…” rốt cục công tử thanh tú cũng mở miệng, “Nam nhân?” Mang đầy bực tức, hắn nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy! Rất nhiều, như là cha ta này, thúc thúc này, đại ca này, nhị ca này, còn có đường ca, Phúc bá quản
gia cùng… Ai nha! Dù sao thật nhiều người, bọn họ đều ôm qua ta, sau đó
ta sẽ…” Cô gái đột nhiên ôm cổ của hắn. “Ôm bọn họ làm nũng như vậy mà,
bởi vì thời điểm bọn họ ôm ta đều là muốn đem ta mang trở về, hoặc là
tính đánh đòn ta.”
Nghe vậy, công tử thanh tú không khỏi dở khóc dở cười lắc đầu, cũng nhẹ nhàng buông nàng. Cô gái vừa rơi xuống
đất, rất tự nhiên nâng tay lên để sờ chiếc khăn lụa xanh ngọc đang bao
lấy mái tóc đen đẹp tựa như mây đang rơi ra, lại thuận tay kéo nhẹ bộ
quần áo màu xanh bó sát người, kéo một cái, động tác tinh xảo đặc sắc
khiến cho dáng người yểu điệu càng thêm lộ ra.
Vị cô gái này nhiều nhất chỉ mười lăm,
mười sáu tuổi, mặt mày vẫn còn có mấy phần ngây ngô, nhưng thân thể có
lồi có lõm sớm đã trưởng thành.
Công tử thanh tú chỉ liếc mắt một cái liền dời ánh mắt đi.”Cô nương, trời vẫn còn là ban đêm…”
“Không đúng,” cô gái chỉ chỉ lên trên, sửa chữa sai lầm của hắn.”Trời đã sáng.”
Công tử thanh tú dừng một chút. “Mới vừa rồi ngươi ở trên cây ngủ thì trời vẫn chưa sáng.”
“Cũng đúng.” Cô gái đồng ý gật đầu, “Sau đó thì sao?” Vừa nháy đôi mắt trong suốt cao thấp đánh giá hắn ── dường như cảm thấy có hứng thú với hắn, vừa chờ đợi câu trả lời.
“Lúc này là ban đêm, ngươi là một cô
nương thật sự không nên ở bên ngoài một mình.” công tử thanh tú có ý tốt nhắc nhở nàng.”Hơn nữa tại hạ lại là một nam nhân xa lạ, sao cô nương
có thể không hề cảnh giác như thế?” Đừng nhìn hắn tức giận mà vẫn nho
nhã, nói không chừng cũng là một đại dã lang.
Đáng tiếc cô gái không chấp nhận ý tốt của hắn.
“Chẳng sao cả, chỉ liếc mắt một cái ta
đã biết ngươi không phải là người xấu, nếu không lúc ngươi còn ôm của
ta, trước tiên ta sẽ cho ngươi một chưởng khiến ngươi chết khiếp rồi hãy nói!” Cô gái nói chẳng hề để ý. “Không lừa ngươi, ta nhìn người rất
chuẩn xác! Người tốt, người xấu, ánh mắt ta vừa thấy liền nhận ra liền,
chưa từng nhìn nhầm bao giờ!”
Công tử thanh tú không cho là đúng, hơi nhíu mày, cô gái không thèm để ý tới, lại nói tiếp.
“Về phần ta tại sao một mình một người
lại chạy đến đây…” Nàng mở cái miệng nhỏ nhắn, cười hắc hắc, bộ dáng vừa bướng bỉnh lại vừa nghịch ngợm, còn có chút đắc ý. “Ta trốn nhà thôi!”
“Trốn nhà?” ánh mắt công tử thanh tú lại lần nữa hơi hơi nhíu lại, giọng nói càng nhẹ, cơ hồ gió thổi qua liền
tan.”Chẳng lẽ cô nương họ Nhiếp sao?”
Cô gái nghe được ngẩn người.”Làm sao ngươi biết?”
“Là Nhiếp phủ tiểu thư sao?” Giọng nói đã có chín phần xác định.
“Hả? Ngươi biết ta sao?” Cô gái càng kinh ngạc. “Ta lại không biết ngươi !”
“Nhưng cô nương nên biết được đại ca của ta,” công tử thanh tú chậm dãi nói. “Tám năm trước, chùa Kim Lăng Pháp
Hải, tiểu Bạch xà, nhớ rõ chưa?”
“Hả?” Cô gái kinh hô.”Như vậy hắn không có quên!”
“Đại ca cũng chưa từng quên đi hứa hẹn
của chính mình.” Phất áo một cái, công tử thanh tú ngồi xổm xuống đem đổ chiếc giỏ trúc ra, “Lúc này ta thay đại ca ta đưa tiểu Bạch xà cho cô
nương, ngay tại…” Hắn nhíu mày một chút, bởi vì nút thắt của chiếc giỏ
trúc nhỏ đã buông ra .”Ngay tại nơi này.”
“Thật sự? Thật là đưa tới cho ta ?”
Nàng kinh ngạc mở hai mắt nhìn vào giỏ trúc dò xét. Thật lâu sau, vẫn không thấy có tiếng động.
“Vị công tử này, ta muốn chính là tiểu Bạch xà.”
“Ta biết.”
“Phải là màu trắng.”
“Ta biết.”
“Phải có hình dạng của rắn.”
“Ta biết.”
“Phải nhìn thấy được.”
“Ta biết.”
“Như vậy, Tiểu bạch xà của ta đâu?”
“… Ách, không… Không thấy .” công tử
thanh tú có điểm xấu hổ ngập ngừng nói, tiếng nói thấp nhỏ đến cơ hồ
nghe không được. “Cái kia… Thật xin lỗi, cố lẽ là vừa rồi giỏ trúc rơi
xuống đất, con rắn chuồn mất khi đánh văng nút thắt ra, song xin yên
tâm, ta sẽ lại đi tìm một con khác cho cô nương.”
Cô gái không đồng ý, liếc hắn một cái. “Một con khác lại mất tám năm sao?”
Công tử thanh tú lắp bắp. “Ta… Ta sẽ mau chóng.”
“Có lâu không?”
“Ách… Cái này… Cái này…”
Nhìn hắn ấp úng nói không nên lời một
nguyên do, cô gái không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã, sau đó đứng dậy, nghiêng nghiêng trán, ánh mắt biến hoá kỳ lạ theo dõi hắn .Sau một lúc
lâu, bỗng lộ vẻ mặt chân thật ngây thơ tươi cười, đem tính toán gian xảo giấu sau bộ mặt tươi cười mê hoặc người kia.
“Như vậy, ta không cần tiểu Bạch xà,
ngươi giúp ta một việc để trả nợ thay cho việc này, được không?” Lại
thêm một người có thể chiếm được tiện nghi nữa rồi!
“Giúp đỡ?” Có điểm ngoài ý muốn, công tử thanh tú cũng đứng dậy theo. “Mong cô nương trước tiên nói thử xem.”
“Cùng ta đi ra quan ngoại tìm ông
ngoại.” Cô gái nói rất kiên quyết. “Cha ta muốn đem ta gả ý trung nhân
mà ta không muốn, ta mới mặc kệ, đây chính là việc liên quan đến hạnh
phúc của cả đời ta! Cho nên ta muốn trốn tới chỗ ông ngoại, cha ta không dám tìm tới chỗ đó, bởi vì ông ngoại ta rất chán ghét cha ta, tất cả ca ca ta cũng sợ ông ngoại ta, như vậy bọn họ liền tìm không ra ta!”
“Nhưng cô nương, chung thân đại sự đều do cha mẹ quyết…”
“Khoan đã!” Cô gái giơ lên một tay ngăn cản hắn tiếp tục nói. “Ngươi có biết vì sao ông ngoai ta chán ghét cha ta không?”
Công tử thanh tú lắc đầu.”Đương nhiên là không biết.”
“Rất đơn giản, bởi vì mẹ ta từ nhỏ đã có đính hôn với một vị hôn phu, mà cha ta lừa mẹ ta đào hôn ngay trước
ngày thành hôn của mẹ ta, ngươi nói, như vậy phụ thân kia có tư cách
muốn thay nữ nhi sắp xếp hôn sự sao?”
Trên làm không đúng khó trách dưới cũng vậy, công tử thanh tú không nói gì tiếp tục nghe.
“Đấy chính là nguyên nhân! Trước đây cha mẹ đã như vậy, đương nhiên không thể trách con gái theo người đi trước
mà làm theo, bọn họ có thể đào hôn, vì cái gì ta lại không được?” Cô gái cây ngay không sợ chết đứng căm giận nói. “Không có lý lẽ!”
Công tử thanh tú suy nghĩ một lát.
“Vì sao lúc trước cô nương không đi?”
“Ta đã sớm muốn đi rồi! Nhưng là…” Cô
gái không cam lòng mân mê đôi môi anh đào non mềm. “Lần trước ngoại công cảnh cáo ta, đi ra ngoài nhất định phải có nam nhân đi cùng, nhưng
trước kia đều chỉ có Thu Hương theo giúp ta… Ách, Thu Hương là nha hoàn
bên người của ta, nàng theo ta từ lúc nhỏ, cũng đều là con gái nhà lành, kể không hết sự tình.”
“Như vậy bây giờ Thu Hương của cô nương ở đâu?”
“Hôm qua, ban đêm, vốn là nàng muốn theo ta đi ra ngoài, nhưng trước khi ra ngoài vừa lúc có người đi qua, thiếu chút nữa bị phát hiện, nàng đành phải giúp ta che dấu, để cho ta đến
nơi này chờ nàng. Nhưng mà…” Nàng nhún nhún vai.”Xem này tình cảnh này,
có lẽ nàng không đến được!”
Công tử thanh tú ánh mắt nhìn nàng một lúc lâu. “Nếu ta không cùng cô nương đi, chắc cô nương phải đi một mình hay sao?”
“Đó là đương nhiên,” cô gái làm ra vẻ khụt khịt, dường như rất đáng thương. “Ta đã không có chỗ để đi nha!”
Thu hồi ánh mắt, công tử thanh tú nhẹ nhàng nói.”Được rồi! Ta đi cùng cô nương.”
“Thật sự? Ha!” Cô gái cao hứng cả nửa
ngày, hơn nữa còn hoan hô ── gian kế thực hiện được, lại lôi kéo tay
hắn.”Cám ơn, cám ơn, ta biết ngươi là người tốt mà!”
“Như vậy…” Công tử thanh tú không ý thu hồi tay.”Hiện tại có thể đi chưa?”
“Tốt! Song đi vòng qua thành, không thể trực tiếp vào thành.”
“Ta biết.” Công tử thanh tú cầm bọc hành lý, liếc mắt nhìn cô gái một cái.”Cô nương… Không mang hành lý theo?”
Hai tay cô gái cùng chìa ra. “Đều ở chỗ của Thu Hương, trên người của ta ngay cả nửa đồng tiền cũng đều không có.”
Công tử thanh tú ngẩn ngơ, tiếp theo cười khổ.
“Ta biết rồi, khi đến trấn ta sẽ giúp cô nương mua thêm vài bộ xiêm y!”
“Còn có kiếm.”
“Kiếm?”
“Dùng để phòng thân nha!”
“Thì ra là thế.”
“Này này này, đừng nhìn ta với biểu tình như vậy có được không?” Cô gái căm tức nói. “Nhiếp phủ là võ lâm thế
gia, ta có võ công thì có cái gì kỳ quái ?”
“Không, đương nhiên không kỳ quái.” Công tử thanh tú lắc đầu phủ nhận.
“Nếu không kỳ quái ngươi sẽ không nhìn
ta như vậy, người ta chỉ là ngủ say không dễ tỉnh, cho nên vừa rồi mới
có thể không có cảm giác rớt xuống từ trên cây đại thụ!” Cô gái gắt
giọng.
“Ta…” Công tử thanh tú ho nhẹ hai tiếng. “Ách, đã biết.”
“Vậy giúp ta mua kiếm.”
“Cô nương nói mua liền mua.”
Vì thế, công tử thanh tú dẫn đầu đi ở phía trước, cô gái mặt mày hớn hở theo đuôi ở phía sau.
Hắc hắc hắc, trông người này khi tức
giận mà vẫn thanh tú, nói chuyện còn nhỏ giọng hơn so với cô nương nhà
người ta. Nhìn nhã nhặn như vậy, chắc là người đọc sách rồi, cá tính ôn
hòa như con thỏ con, bộ dạng thoạt nhìn có vẻ rất dễ khi dễ. Sau khi thử một lần, quả nhiên là không phải dễ lừa gạt một cách bình thường. Cái
này …Nàng từ từ lừa hắn mới được..
“Vừa rồi ngươi muốn tới trong rừng để làm gì?”
“Cửa thành chưa mở ra, ta muốn đến bên trong nghỉ một lát.”
“Thì ra là thế. A, đúng rồi, ta gọi là Nhiếp Đông Nhạn, ngươi tên là gì?”
“Lý Mộ Bạch.”
“Mộ Bạch? Nhưng là ngươi mặc bộ quần áo màu đen a!”
“Ta thích mặc quần áo màu đen.”
“Nhưng tên ngươi là Mộ Bạch.”
“Ta tên là Mộ Bạch.”
“Vậy ngươi lại mặc màu đen.”
“Ta thích màu đen.”
“Vậy ngươi nên tên là Mộ Hắc.”