Tác giả: ギー (Gee)
"Buổi sáng tốt lành ".
"Sao em lại ở đây?".Lãnh Ngạo Thiên mày hơi nhướng lên,nhìn cô gái trước mặt hỏi.Sao mới sáng sớm mà cô lại đến đây vậy?
"Em muốn đến để cùng anh ăn sáng".Lương Thái Ngọc cười đến rạng rỡ nhìn hắn nói.
"Ăn sáng?"
"Phải".
"Trước giờ tôi không có ăn sángở ngoài".Bởi vì trước đây đều là....cô ta nấu cho hắn ăn,đã thành thói quen nên hắn ăn không quen với mấy mùi vị thức ăn ờ ngoài kia.
"Em biết".Người nào đó lạnh nhạt trả lời.
"Tại sao em biết chứ?".Hắn nhớ là chưa bao giờ nói chuyện này với ai.
"À..tại em quan quan tâm anh nên em..."Lương Thái Ngọc có chút ấp úng nói.Phải làm sao đây,lỡ hắn nghi ngờ,cô phải giả thích làm sao?
"Cô cho người điều tra quá khứ của tôi à?".Lãnh Ngạo Thiên cau mày,hắn rất ghét loại phụ nữ như vậy,thật phiền phức...
"Không có,lúc nãy em nghe quản lý nói anh thường không có ra ngoài ăn cơm,nên em nghĩ anh thích ăn cơm nhà".Ngoài mắt tuy trông cô rất giống hối lỗi nhưng thật ra trong lòng đang âm thầm thở phào nhẹ nhỏm,chỉ sợ hắn lại nghi ngờ...nhưng mà đến cuối cùng thì ai mà tin chuyện này chứ?
"...."Lãnh Ngạo Thiên trầm mặt quan xác biệu tình trên gương mặt cô.Dù cô có nói dối hay không thì hình như đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì...
"Vào nhà đi".
"Vâng"
Lương Thái Ngọc theo hắn vào nhà,cô ngồi xuống chiếc ghế đối diên với hắn.Xem ra thối quen của hắn vẫn không có thay đổi,các vật dụng trong nhà dường như vận còn y như cũ.
"Em đang nhìn cái gì?".Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên cô tới nhà hắn,có cần phải ngơ ngát tới như vậy không.
"Em chỉ là muốn quan sát một chút về nơi anh ở thôi.Lương Thái Ngọc cười cười nhìn hắn nói.
"Để làm gì?"
"Không biết,có lẽ để hiểu anh hơn".Cô cười như không cười nhìn hắn nói.
"......"
"Anh muốn ăn gì?".Lương Thái Ngọc đột nhiên đổi đề tài nhìn hắn hỏi.
"Em biết nấu ăn sao?".Hắn không tin nổi nhìn cô,hắn cứ tưởng đại tiểu thư như cô phải mắc bệnh công chúa chứ?Không ngờ cũng biết nấu ăn?Còn rốt cúc còn những điều gì mà ắn chưa biết nữa.
"Anh đừng có đánh giá thấp em như vậy,em cái gì cũng biết hết nha".Lương Thái Ngọc bễu môi nói.
"Ừ"
"Ừ gì chứ,phải nói là biết rồi".Lương Thái Ngọc bất bình cãi lại.
"Tôi biết rồi,em định để cho tôi đói chết à?".Hắn nhìn cô hỏi.
"Hừ! Đói chết anh đi".Người nào đó liếc hắn sau đó quay người đi vào phong bếp.
Lãnh Ngạo Thiên đột nhiên muốn cười,hình như tâm trạng của hắn rất tốt.Tốt đến nổi không cảm thấy lạ khi cô có thể biết và hiểu rõ phòng bếp nhà hắn đến như vậy.
20 phút sau.
"Vào ăn cơm đi,em nấu xong rồi".Lương Thái Ngọc từ trong phòng bếp la to.
Lãnh Ngạo Thiên bất lực lắc lắc đầu,đây là đại minh tinh mà mọi người thường nói hay sao?Nhưng ít ra cô rất thành thật và tự nhiên không chút giả dối khiến người ta thật dễ chịu khi ở bên cạnh.
Nhìn một bạn ăn thịnh soạn trên bàn,Lãnh Ngạo Thiên không khỏi có chút ngây người.Không ngờ cô lại nấu được nhiều món như vậy,xem ra hắn thật sự phải nhìn cô bằng ánh mắt khác rồi.
"Sao vậy?".Lương Thái Ngọc tất nhiên biết hắn sẽ bất ngờ,nhưng là cô vẫn muốn cố tình trêu chọc hắn.
"Không có gì,chỉ là tôi bất ngờ quá thôi"
"Anh bất ngờ vì em tài giỏi à?".Lương Thái Ngọc nhìn hắn cười có chút giễu cợt.
"...."
"Ăn nhanh đi để nguội sẽ không ngon".
Lãnh Ngạo Thiên lẳng lạng ngồi xuống bàn ăn,hắn gắp từng món vào đĩa rồi ăn.Món ăn vừa vào trong miệng hắn lập tức ngây dại....mùi vị này?Là sao?Giống nhau đến như vậy...
Ở đối diện hắn Lương Thái Ngọc chậm rãi giơ lên nụ cười chế giễu cùng đắc chí.Sao có phải rất quen thuộc hay không?Được một lần nữa nếm thử mùi vị này cậu có cảm gíac như thế nào?Chắc là rất chán ghét hả?.Lương Thái Ngọc có chút giễu cợt nghĩ.
Mà Lãnh Ngạo Thiên đã sớm ngây người,không hề nhìn thấy gương mặt đắc chí và ánh mắt đầy thù hận trên mặt cô,không khí bàn ăn cứ như vậy trầm lặng đến đáng sợ.
"Em nấu ăn không ngon à?"Lương Thái Ngọc rốt cục nhịn không được lên tiếng hỏi,cô rất muốn nghe hắn nói gì...
Người nào đó bị giọng nói trong trẻo của cô làm cho thanh tỉnh lại.Chết tiệt!Sao hắn lại suy nghĩ vẩn vơ nữa rồi.
"Không có,rất ngon".Hắn nhìn cô hơi mất tự nhiên nói.
"Ngon thì tốt rồi,em cứ tưởng anh thấy không ngon".
"Nào có".Hắn vội vàng phủ nhận.
"Ừ,vậy anh nói đi mùi vị món ăn thế nào?".Lương Thái Ngọc nhìn hắn thú vị hỏi.Hắn sẽ trả lời ra sao đây?
"Mùi vị không tệ,còn có.." Chút quen thuộc..
"Còn có thế nào?".Cô không buông tha vẫn tiếp tục hỏi,cô chính là muốn ép hắn tới không thể thở được.
"Không có gì"
"Nói đi em muốn nghe".
Lãnh Ngạo Thiên trầm mặt trong giây lát rồi đột nhiên đổi đề tài:"Em ăn nhanh đi,chúng ta tập thử kịch bản"
Lương Thái Ngọc khẽ nhíu mày.Được rồi coi như hắn tài giỏi,lần nay cô tạm bỏ qua cho hắn.
"Ừ,anh cũng ăn nhanh đi".
Hai người không ai bảo ai mà cùng ngồi đó ăn phòng cơm của mình.Cả hai đều đắm chìm trong những suy nghĩ riêng của mình,nhưng có điều...là cùng một chủ đề....quá khứ và kí ức.Có lẽ hơn ai hết đây là bữa cơm khó khăn nhất của họ từ khi sinh ra tới giờ.Khi mà cả thù hận,đau xót đan xen nhau.