- Trang chủ
- Nương Nương Lại Tìm Đường Chết
- Chương 31: Bánh bao thịt (1)
Tác giả: Trường Sinh Thiên Diệp
Editor: Sunn & Mứt Chanh
Đại phu nhanh chóng tiến vào trực tiếp ngồi xuống trị liệu vết thương cho Tiết Trường Du.
Tô Hoài Cẩn hơi giật mình, đại phu kia cũng không phải là lão tiên sinh bảy tám chục tuổi, thậm chí 50 còn chưa đến, thoạt nhìn cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, khả năng là vừa mới cập quan thôi. Trên người mặc một thân vải bố thô, cách ăn mặc cũng là hải tặc nhưng cả người trông hào hoa phong nhã. Một đôi mắt hẹp dài, vô cớ khiến cho người ta cảm thấy hơi áp lực.
Kỳ lão cửu còn rất cung kính với đại phu kia: "Lữ lão đệ, nhìn xem miệng vết thương của hắn một chút."
Đại phu kia gật đầu: "Được rồi."
Đại phu trước tháo mấy nhánh cây băng bó trên cánh tay Tiết Trường Du, mọi người không khỏi nhất trí "Hơ ——" hít hà một hơi. Ngay cả đại phu nhìn miệng vết thương này cũng hơi kinh hãi.
Tiết Trường Du chịu đựng đau đớn, đại phu mau chóng đưa cánh tay hắn trở lại vị trí cũ, sau đó xử lý thuốc. Chờ mọi thứ liên tục được làm xong thì xiêm y Tiết Trường Du sớm đã bị mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Đại phu lại nhìn miệng vết thương của hắn một lần nữa, sau đó viết phương thuốc: "Miệng vết thương mỗi ngày đổi thuốc một lần, ngàn vạn lần không được để dính nước, may mà ngươi có một thân thể tốt, nếu không, đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi."
Tiết Trường Du gật đầu, đại phu kia lại nói: "Nội thương khá nghiêm trọng, phương thuốc này lấy về đi, một ngày uống hai lần, ít nhất phải uống mười bốn thang mới may ra."
Kỳ lão cửu phất phất tay, có một tên hải tặc đi qua nhận lấy phương thuốc, cười nói: "Lữ tiên sinh, đưa cho ta là được, ta đi sắc thuốc."
Đại phu gật đầu, giao phương thuốc cho tên hải tặc kia sau đó lại thay thuốc cho Tiết Trường Du, lúc này mới cầm hòm thuốc rời đi.
Tô Hoài Cẩn thấy miệng vết thương của Tiết Trường Du không có trí mạng, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Dù sao thì Tiết Trường Du là vì nàng mà nhảy xuống, nếu thực sự có cái gì đó không hay xảy ra thì Tô Hoài Cẩn có chết cũng đền không hết tội.
Kỳ lão cửu ngồi xuống, vẫy tay một cái, rất nhanh đã có một vị huynh đệ khiêng lên một bình rượu, "cạch!" một tiếng đặt ở trên bàn, sau đó dùng tô bự rót rượu, chậm rãi uống ba chén lớn.
Kỳ lão cửu cười nói: "Còn chưa thỉnh giáo được danh xưng của cô nương."
Tô Hoài Cẩn cười cười, cũng không kiêng kỵ cái gì mà nói: "Tiểu nữ tử họ Tô, tên gọi là Hoài Cẩn."
Kỳ lão cửu "rầm!" vỗ lên bàn, đột nhiên đứng lên, trừng lớn mắt nói: "Ngươi chính là Tô Hoài Cẩn!?"
Tô Hoài Cẩn hơi kinh ngạc, nói: "Kỳ tiên sinh biết Hoài Cẩn sao?"
Kỳ lão cửu vỗ tay: "Biết biết! Tất nhiên là biết! Ta nghe nói ngươi ở biên thành tự xuất tiền túi mua lương thực! Rất nhiều người nói ngươi là người lương thiện, Bồ Tát sống hạ phàm! Còn nghe nói ngươi cùng Thủy tiên sinh quan hệ khá thân thiết."
Lời này hắn ta vừa nói ra thì lập tức Tiết Trường Du cảm giác chính mình ăn cả một vại dấm chua. Tên kia được lắm, Thủy Tu Bạch ở xa nơi biên thành như vậy, kết quả là tên tuổi gã thanh mai trúc mã này thế nhưng đã đuổi tới kinh thành rồi. Không chỉ như vậy, ngay cả một tên hải tặc cũng đã nghe nói Cẩn Nhi cùng Thủy công tử quan hệ khá tốt nữa chứ.
Còn cực tốt......
Tiết Trường Du yên lặng ăn dấm, chỉ cảm thấy ngực phát đau, không chỉ như vậy, miệng vết thương đều đau, nhịn không được đè lại ngực mình, "A......" một tiếng.
Hai người kia thì vẫn tiếp tục nói chuyện, ai cũng không chú ý đến Tiết Trường Du.
Tiết Trường Du thật sự lại yên lặng làm một bình giấm lâu năm, hắn cảm giác chính mình không đơn giản là tửu lượng tốt, giấm lượng cũng rất kinh người!
Kỳ lão cửu tuy rằng đang ở vùng ngoại ô kinh thành, nhưng nhân mạch lại rất rộng, đã sớm nghe nói đến đại danh của Tô Hoài Cẩn, vội vàng cười nói: "Thật là tạo hóa! Tạo hóa! Kỳ lão cửu ta đây cũng có một ngày được diện kiến nữ trung hào kiệt như Tô cô nương đây! Vừa rồi có đắc tội, còn thỉnh Tô cô nương thứ lỗi!"
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Kỳ tiên sinh sảng khoái nhanh nhẹn, có tội gì đâu? So với mấy người tối ngày cứ giả mù sa mưa, còn tốt hơn trăm lần ngàn lần."
Kỳ lão cửu cười ha ha: "Đúng rồi, đúng rồi! Ta cũng nhìn chướng mắt mấy người như vậy! Bọn họ cực kì phiền phức!"
Kỳ lão cửu lại nói: "Haizz, đừng gọi ta là Kỳ tiên sinh, giống tên Lữ Ngạn vừa rồi đấy, có tài tình lại có y thuật, nên mới gọi là tiên sinh. Nếu ta cũng được gọi là tiên sinh, không chừng nhiều tiên sinh muốn khóc lắm, kêu ta lão cửu là được rồi!"
Tô Hoài Cẩn cười, lại không kêu như vậy mà chỉ nói: "Cửu gia."
Kỳ lão cửu cười rộ lên: "Này, Tô cô nương gọi ta như vậy, ta nên đắc chí mới phải, không thể sửa miệng lệnh cô nương được nữa rồi."
Bọn họ nói chuyện vô cùng hòa hợp, Tiết Trường Du ở bên cạnh chen vào không được câu nào. Thật ra hiện giờ canh giờ không còn sớm nữa, Tiết Trường Du mất máu quá nhiều, nên sớm nằm xuống nghỉ ngơi mới phải. Chẳng qua Tiết Trường Du không yên tâm Tô Hoài Cẩn một mình lưu lại nơi này, tự nhiên không chịu rời đi trước nên che ngực lại, ngồi ở một bên nghe bọn họ nói chuyện, ngẫu nhiên uống một chén giấm nâng cao tinh thần.
Kỳ lão cửu nhịp chân, nói: "Đúng rồi, suýt nữa đã quên, Tô cô nương tại sao lại chật vật như thế? Đêm hôm khuya khoắt, như thế nào lại lưu lạc bên trong núi sâu rừng già này?"
Tô Hoài Cẩn thở dài: "Cửu gia không biết, Hoài Cẩn cũng thật không dám dấu diếm, thật ra Hoài Cẩn cùng Tiết công tử thật ra là gặp nạn tại đây."
Tiết công tử......
Tiết Trường Du vừa nghe thấy thì lập tức trong lòng hơi lâng lâng, thời điểm Tô Hoài Cẩn nói ba chữ Tiết công tử, giọng nói mềm như bông, như là có một cọng lông chim ra sức vuốt ve trong lòng Tiết Trường Du, làm Tiết Trường Du không khỏi cười một trận ngây ngô.
Kỳ lão cửu nghe nàng nhắc tới Tiết Trường Du thì quay đầu, theo bản năng nhìn xem Tiết Trường Du, nào biết......
Tiết công tử không lý do cười ngây ngô, vẻ mặt......
Mang theo dáng vẻ nhộn nhạo?
Kỳ lão cửu nheo mắt, nhanh chóng quay đầu lại nói với Tô Hoài Cẩn: "Gặp nạn? Tô cô nương không ngại cẩn thận nói qua một chút, nếu Kỳ lão cửu ta có cái gì có thể giúp được thì cô nương cứ việc mở miệng!"
Tô Hoài Cẩn kể chuyện bọn họ ở trên núi lễ Phật, gặp được thích khách nói qua một lần. Kỳ lão cửu nghe xong, phẫn nộ nhướng mày nói: "Khá lắm, còn có lũ súc sinh không có mắt như vậy sao! Tô cô nương ngài yên tâm, trong phạm vi trăm dặm này, không có một hắc đạo nào mà Kỳ lão cửu ta không quen biết, phàm là có người động thủ, ta tất nhiên có thể tra ra mặt mũi. Nhị vị hôm nay trước nghỉ tạm ở đây, ta sẽ lệnh người đi tra, nhất định sáng sớm ngày mai sẽ có tin tức!"
Tô Hoài Cẩn thật ra đã sớm biết là ai động thủ, dù sao thì lúc hệ thống bảo nàng nhảy vực cũng đã có biểu hiện, hệ thống lại còn vô cùng tri kỷ, mỗi lần đều làm Tô Hoài Cẩn "chết" một cách rất rõ ràng.
Chẳng qua nàng biết chuyện chết chóc này, không thể nói với người khác là vòng hồng ngọc nói cho nàng, người khác khẳng định sẽ cho rằng nàng bị điên.
Bởi vậy, yêu cầu chứng cứ sẽ là một chuyện hoàn toàn khác, mà Kỳ lão cửu lại quen thuộc cao thủ xung quanh đây. Có thể nói đây là lão đại quanh đây, hiển nhiên có thể trợ giúp Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, thỉnh cửu gia phải lo lắng nhiều hơn rồi."
Kỳ lão cửu thấy Tô Hoài Cẩn cười, thiếu chút nữa đã cười lại. Một làn da màu đồng suýt nữa phiếm hồng, vội vàng ho khan một tiếng che lấp: "Vâng, vâng, cô nương yên tâm."
Kỳ lão cửu lại nói: "Ta đã lệnh cho nhóm huynh đệ chuẩn bị nhà cửa, thỉnh Tô cô nương cùng Tiết công tử xuống giường đi thôi."
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Đa tạ cửu gia."
Nhanh chóng đã có hải tặc đi tới, nói: "Tô cô nương, Tiết công tử, xin mời!"
Tô Hoài Cẩn cùng Tiết Trường Du đứng lên, đi theo hải tặc xuống giường. Tô Hoài Cẩn hơi mệt mỏi, Tiết Trường Du thật sâu thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng vẻ mặt Kỳ lão cửu thoạt nhìn không có biểu hiện gì nhưng Tiết Trường Du vẫn nghe ra được mùi vị. Dù sao hai người kia nói với nhau lâu như vậy, Tô Hoài Cẩn còn cười cười nói nói, đến khi đối mặt với mình cũng không cười nhiều như vậy.
Hai người tự nhiên được sắp thành hai phòng, lại còn không được ở gần nhau, khoảng cách không ít. Tiết Trường Du đi tới cửa đã nói với Tô Hoài Cẩn: "Nghỉ sớm một chút, hôm nay nàng bị sợ hãi nhiều rồi, dù sao cũng may là Cẩn Nhi không có bị thương."
Tô Hoài Cẩn nghe hắn nói đến đây thì trái tim được nhấc lên. Chính mình không bị thương, hoàn toàn là bởi vì vòng hồng ngọc cho nên không nghĩ sẽ nhiều lời với Tiết Trường Du, chỉ sợ sẽ khiến cho hắn hoài nghi.
Tô Hoài Cẩn vội nói: "Vương gia cũng nghỉ sớm một chút."
Tô Hoài Cẩn chỉ là nói một câu khách sáo, Tiết Trường Du lại dường như rất vui vẻ.
Tô Hoài Cẩn trở về phòng của mình, đóng cửa đi vào. Nàng vốn nên nghỉ ngơi rồi, chỉ là hơi đứng ngồi không yên, ngồi xuống muốn uống chén trà nhỏ, trong đầu không khỏi đều là Tiết Trường Du. Miệng vết thương Tiết Trường Du rõ ràng trước mắt, thoạt nhìn thấy ghê người, cũng không biết rốt cuộc thế nào rồi.
Tô Hoài Cẩn ngồi một hồi lâu đã nghe thấy bên ngoài hơi có động tĩnh. Tô Hoài Cẩn mở cửa ra đã thấy thì ra là một tên hải tặc, bưng chén thuốc mà Lữ tiên sinh kê đơn lại đây, tính toán mang sang cho Tiết Trường Du.
Tô Hoài Cẩn nhìn đến gã hải tặc kia thì nói: "Để ta đưa qua cho."
Tên hải tặc kia không nghi ngờ gì nên đưa chén thuốc cho Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn bưng chén thuốc, lại đột nhiên cảm thấy không quá thích hợp, dù sao đêm đã khuya, huống chi......
Nàng cũng không nghĩ sẽ chọc đến Tiết Trường Du.
Chỉ là nghĩ lại, dù sao Tiết Trường Du là bởi vì nàng nên mới bị thương, nếu mình còn không cảm kích, chỉ nghĩ đến chuyện Tiết Trường Du vì mình mà tự nguyện nhảy vực, bỏ qua quan hệ giữa hai người thì ý tưởng này không khác gì bịt tai trộm chuông, cũng thật sự là quá làm kiêu rồi.
Tô Hoài Cẩn hít sâu một hơi bưng chén thuốc qua, gõ gõ cửa.
Tiết Trường Du đang chờ chén thuốc, hắn còn tưởng rằng là hải tặc đưa tới, bởi vậy cũng không kiêng dè đã nói: "Mời vào."
Tô Hoài Cẩn đẩy cửa đi vào đã thấy bên trong phòng mờ mờ ảo ảo, ánh nến mờ nhạt. Tiết Trường Du ngồi ở cạnh bàn, thế nhưng vai lại để trần, áo choàng màu trắng đã bị cởi ra từ lúc nào, tùy tay ném sang một bên. Làn da ánh lên màu lúa mạch, mang theo mồ hôi, cơ bắp phập phồng nhờ theo ánh lửa mờ nhạt thoạt nhìn lại có vài phần dã tính.
Tô Hoài Cẩn không nghĩ đến Tiết Trường Du lại để vai trần, hoảng sợ, lập tức sững sờ ở tại chỗ. Tiết Trường Du cũng không nghĩ người tới là Tô Hoài Cẩn, cũng hoảng sợ.
Tiết Trường Du vội vàng nhảy dựng lên, luống cuống tay chân mặc lại xiêm y của mình, lung tung khoác ở trên người. Bởi vì động tác hoảng loạn, tròng lên thì mới phát hiện đã mặc ngược từ khi nào!
Mấy sợi chỉ đều ở hết bên ngoài, thoạt nhìn...... Hơi ngốc ngốc, buồn cười.
Cái trán Tiết Trường Du lập tức rơi mồ hôi, đây là cởi ra cũng không phải, không cởi ra cũng không xong.
Tuy rằng Tiết Trường Du biết chính mình cùng Tô Hoài Cẩn đời trước là vợ chồng, chân thành tương đối đều đã có, cái này cũng không có gì, nhưng là......
Hiện giờ Tô Hoài Cẩn mới 16 tuổi, lại còn chưa lấy chồng, vai trần này của mình thật sự không ra thể thống gì.
Nào biết Tô Hoài Cẩn thế nhưng cười một tiếng, nàng nhìn Tiết Trường Du luống cuống tay chân còn mặc xiêm y ngược, muốn cởi lại không dám cởi thì lập tức nhịn không được, khẽ cười một tiếng.
Tiết Trường Du nhìn thấy Tô Hoài Cẩn cười, ngay lập tức hơi si mê, cũng bắt đầu ngây ngô cười theo.
Tô Hoài Cẩn đi qua, đưa chén thuốc cho Tiết Trường Du, nói: "Vương gia, uống thuốc thôi."
Tiết Trường Du dứt khoát mặc xiêm y ngược, đưa tay đỡ lấy chén thuốc, cười nói: "Đa tạ."
Hắn nói xong thì uống một hơi, tất cả đều xong xuôi, cũng không cần uống nước đường cho đỡ đắng, cầm chén thuốc đặt ở một bên.
Tô Hoài Cẩn nói: "Sau khi miệng vết thương được băng bó, ngàn vạn đừng dính nước, ngày mai nếu phải thay thuốc, Vương gia thay bằng một tay sẽ không tiện, có thể kêu Hoài Cẩn tới đổi."
Tiết Trường Du nghe đến đó, nghiêng đầu nhìn Tô Hoài Cẩn: "Cẩn Nhi đây là...... Đây là quan tâm ta sao?"
Tô Hoài Cẩn nghe đến đó, ngực "thình thình thịch" tàn nhẫn nảy hai cái, trên mặt còn lại là thản nhiên nói: "Đúng rồi, về tình về lý, Vương gia nghèo túng như thế, cũng có liên quan với Hoài Cẩn, bởi vậy Hoài Cẩn phải quan tâm Vương gia mới là đúng."
Nào biết Tiết Trường Du nghe Tô Hoài Cẩn nói, không tức giận, không khổ sở, ngược lại càng vui sướng, khóe miệng nhếch lên đến tận mang tai, tiếng nói cực kỳ trầm ấm dịu dàng, phảng phất là đang lầm bầm lầu bầu: "Như vậy là đủ rồi..."