- Trang chủ
- Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen
- Chương 59: Tễ Huyên…, chúng ta ly hôn đi…? (2)
Tác giả: Thanh Âm Thiên Sứ
“Anh biết đàn violon nha
~~.” Làm thế nào mở miệng đây?
“Ừ... Nè! Đồ ngốc, em định nói gì sao?” đôi mắt đen của Tễ Huyên hình như nhận
ra ý đồ của tôi. Anh ấy buông đàn, kéo tôi đến phòng của chúng tôi, nhưng nơi
này sắp không còn là phòng của chúng tôi.
“Chuyện này...” Tôi do dự nửa ngày, đột nhiên hình bóng của ngoại xuất hiện
trước mắt tôi, tôi cúi đầu đưa giấy ly hôn ra, tôi không dám nhìn vẻ mặt của Tễ
Huyên, anh ấy nhất định đang rất tự giận tôi đi, vì người trong nhà, tôi lại
muốn ly hôn. Trước đây tôi còn nói gì là tin anh ấy, không bao giờ tách ra với
anh ấy, quả thực là... Aiz ~~~. Nếu anh ấy hỏi tôi vì sao, tôi có nên lấy
chuyện cái bụng của Tình Tử ra không? Kỳ thật trong lòng tôi cũng không tin cái
đó là thật, aiz ~~~~~.
Tễ Huyên nhìn nhìn giấy ly hôn, nhận lấy rồi xé vụn ném lên mặt đất, hỏi tôi:
“Em còn gì nữa không?”
“..., không có.” Tôi đã do dự rất lâu mới có thể đặt bút ký, anh ấy lại nhanh
như vậy liền xé nát rồi, lại còn hỏi còn gì nữa không!
“Không có thì không ly hôn!”
“Nhưng Tễ Huyên, anh biết không?” Tôi quyết định nói hết ra, “Ngoại em đã sắp
80, bà không chịu nổi sức ép của ba anh đâu, còn ba em ông ấy có thể vì chuyện
đó mà ăn cơm tù, còn họ hàng em, ba mẹ em bây giờ họ đều mất công việc. Anh
cũng không thể giúp em, bây giờ ngay cả anh, tự mình cũng khó mà bảo toàn, ba
đã chặn quỹ tiết kiệm ngân hàng của anh rồi, ông ta còn nói nếu em không chịu
ly hôn thì anh cũng sẽ không có ngày được sống yên ổn trong bang!” Tôi tự nhiên
có cảm giác muốn khóc, nói xong tôi thật sự khóc rồi, nước mắt của tôi hình như
cũng muốn rơi ra, nhưng tôi không muốn khóc trước mặt Tễ Huyên, anh ấy đã đủ
phiền, không muốn làm anh ấy phiền hơn. Tôi liều mạng ngăn nước mắt rơi.
Phẫn nộ chỉ xuất hiện trong nháy mắt liền biến mất, anh ấy đi tới bên cạnh tôi,
“Rất xin lỗi...” Ý???? Tôi nghe lầm sao? Thiệu Tễ Huyên cũng biết nói xin lỗi?
Có phải kích thích quá độ hay không a ~~! Tễ Huyên dùng sức ôm tôi làm tôi có
chút sốc hông, tôi lại không muốn buông ra, tôi cố gắng hít mũi một cái, không
thể mơ tiếp, không thể chừa cho mình chút hi vọng nào. Có chút nghẹn ngào, tôi
nhẹ nhàng nói, “Xin anh, hôm nay em muốn ở một mình...” Nói xong tôi giãy ra,
ra khỏi vòng tay ấm áp đã không thuộc về mình.
“...”
“Em muốn, em muốn...” Nước mắt rớt xuống, rốt cục không nhịn được.
“Em khóc...” Tễ Huyên còn chưa nói xong tôi liền cắt ngang.
“Em muốn một mình ngồi trong ngày, xin anh đó..., Tễ Huyên..., em khóc lên đặc
biệt xấu..., rất xấu... Cũng không thể..., có thể..., để cho em một mình ngồi
ngốc..., trong này được... được không...?” Tôi cúi đầu, nước mắt từ chóp mũi
rơi xuống, tôi bây giờ chắc chắn rất xấu.
Từ trước tới giờ Tễ Huyên lúc nào cũng dữ dằn mắng tôi là đồ ngốc, nhưng lần
này lại không, hai chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy, tôi chỉ nghe thấy tiếng khóc
của mình, Tễ Huyên chính là nhét khăn tay của mình cho tôi sau đó nhẹ nhàng
đóng cửa phòng lại.
“Ô ~~~~, ô...” Nghe thấy anh ấy rời đi, rốt cục tôi cũng có thể khóc rống lên,
thật khó xem a. Lâm Lan Trăn, cô là cường nam..., không đúng, là nữ cường nhân
phải có can đảm đối mặt với khó khăn..., khóc xong rồi thì nhất định phải đứng
lên, tiếp tục sống, giống như Mạn Trữ sống thì phải sống một cách dữ dằn...,
đợi lát nữa khóc xong rồi, tôi nhất định phải đi ăn một bữa thật ngon..., ô
~~...
Ngày hôm sau, tôi liền bị bắt ra khỏi Thiệu gia. Chú Thiệu chẳng lẽ còn chưa
biết chuyện Tễ Huyên xé mất giấy ly hôn sao? Chuyện đó tôi cũng không có hỏi
nhiều. Ông ta vui vẻ chào đón Tình Tử vào nhà. Vì chuyện này, mẹ chồng cãi nhau
với ông ta, ngay cả thím Trữ cũng rất bất mãn với chú Thiệu. Nhưng bọn họ đều
không có cách nào khác, ông gần đây lại rất không tốt vì chuyện của tôi mà bị
đả kích rất nhiều. Mẹ chồng cam đoan với tôi Tình Tử sẽ không có một ngày sống
yên ổn ở đây.
Mạn Trữ hy sinh lớn nhất, cậu ấy ôm đùi thím Trữ hứa là mình sẽ cực kỳ nghe lời
chỉ cần thím Trữ phối hợp đối phó Toilet Tình. Thím Trữ cũng không phải kẻ dễ
bị bắt nạt nên đã phát huy đầy đủ bản sắc biến thái của bà. Nghe nói, sau khi
Tình Tử đến Thiệu gia, cô ta bắt đầu điên cuồng chép ‘nữ tắc’ và ‘nữ giới’, còn nhiều hơn tôi và Mạn Trữ, chỉ hận là
không thể viết thêm mấy trăm cuốn nữa thôi. Từ sáu giờ sáng đến mười hai giờ
tới mới ra khỏi thư phòng phía bắc, mỗi ngày như thế, thậm chí cả ngày ngay cả
túi sách của Tễ Huyên cô ta cũng không có cơ hội nhìn thấy.
Tễ Huyên đã mấy ngày không đến trường, người Thiệu gia đã đưa anh ấy về Kiếm
Lan, như vậy cũng tốt, anh ấy có thể học theo đúng nghĩa của nó, Mạn Trữ nói
cho tôi biết chú Thiệu nói, nếu Tễ Huyên tới tìm tôi, sẽ giết ngoại tôi, cho
nên Tễ Huyên đành phải nghe lời. Nhà tôi cũng không có chuyện gì nữa, nhưng tôi
vẫn không vui nổi.
Tình Tử biết Uyển Nhu tham gia cuộc thi hát siêu cấp nữ sinh, cô ta liền kéo Tễ
Huyên tới. Làm Mạn Trữ giận đến muốn cầm dao giết người, may mà cản lại được.
Uyển Nhu cũng không tỏ thái độ gì, cậu ấy chỉ cần Tiêu Diêu tới là vui rồi.
Hôm nay Uyển Nhu phải thi hát, tuy rằng tâm trạng tôi còn rất kém nhưng vì Uyển
Nhu, tôi vẫn tới. Tôi và Uyển Nhu vừa mới đến, Toilet Tình nhận thấy, “Chào hai
chị! Chị Uyển Nhu, em tới đây để cổ vũ chị đó.” Nôn ah ~~~~! Không ngờ tới nhỏ
này lại ghê tởm như vậy, nhìn nó cũng không tốt bụng gì, Tễ Huyên không tới
sao. “Chị Lan Trăn, chị đang tìm Tễ Huyên sao?”
“Anh ấy có việc, đợi lát nữa mới tới đây đón em đi ăn cơm tối với ánh nến.”
“Bệnh thần kinh!” nhỏ này quả nhiên chuyên tới đây làm tôi ói mà, nôn ~~~~~!
“Đúng rồi, ba nói với chị là đợi lát nữa xong thì đi công chứng ly hôn, chắc
chị không quên mà.” Tình Tử ném một quả bom sang.
“Đây là thật sao? Sao cậu không nói với tớ?” Uyển Nhu lập tức hỏi tôi, hôm qua
chú Thiệu có gọi cho tôi, ông ta biết Tễ Huyên xé giấy ly hôn rồi, vì thế lại
sắp xếp ký lại lần nữa. Chuyện này khiến tôi khổ vài ngày rồi vậy mà Tình Tử
lại lấy nó kích thích tôi. Tôi cũng chưa kể chuyện này cho Mạn Trữ và Uyển Nhu
nghe. Uyển Nhu sắp thi, sợ cậu ấy lo nên tôi không muốn làm phiến. Còn Mạn Trữ
thì quá kích động, sợ cậu ấy lại gây chuyện.