- Trang chủ
- Manh Hệ Tướng Công
- Chương 2: Tướng công, tạm biệt
Tác giả: Hạnh Diêu Vị Vãn
Edit: Sabj
Một câu nói của người đó khiến Hoa Chi dừng động tác, ngơ ngác nhìn về phía người nói, đó là một nam tử trạc tuổi với Minh Sơ, một thân thuần trắng, nếu so sánh với Minh Sơ thì quần áo có vẻ giản dị hơn rất nhiều, hơn nữa trên bộ quần áo trắng đó còn in vài dấu tay bẩn không biết từ đâu ra, gương mặt sạch sẽ thanh tú, nếu không phải nam tử, hắn còn có phong phạm tiểu thư khuê các hơn Minh Sơ.
“Ngươi… là Diệp Trúc Tuyên?” Hoa Chi không thể tin hỏi.
Nước mắt trong mắt bạch y nam tử lâp tức tiêu tán, trưng ra vẻ mặt nghiêm túc mà Diệp Hoa Ngâm hiếm hoi mới thấy, hắn vẫn không mở miệng, Minh Sơ nhân tiện nói: “Không sai, hắn chính là Diệp Trúc Tuyên.” Nói tới đây, nàng dừng lại một lúc, hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại, lúc ra mở ra đã pha lẫn sự mệt mỏi: “Nếu như hắn cố ý muốn xen vào chuyện của ngươi thì ta không còn gì để nói nữa.”
Dứt lời, nàng phất nhẹ ống tay áo, xoay người rời khỏi đại sảnh, ánh mắt cuối cùng nhìn về phía Diệp Trúc Tuyên hàm chứa rất nhiều cô đơn.
Minh Sơ rời đi, Hoa Chi rõ ràng cảm thấy không khí khác thường, nàng nhẹ thở ra một hơi rồi nói với Diệp Trúc Tuyên: “Diệp trai chủ…”
Hoa Chi chưa kịp nói xong Diệp Trúc Tuyên đã ngắt lời nàng, nói với Diệp Hoa Ngâm: “Tiểu ruồi bọ, con đi xem mẹ đi.”
“Vâng.” Diệp Hoa Ngâm không nhiều lời, chỉ nhìn hai người thật sâu rồi như có đăm chiêu đi về hướng hậu viện.
Bên trong hậu viện, những đóa hoa quý hiếm nở rực rỡ đầy màu sắc, gió nhẹ nhàng thổi qua, Minh Sơ đang ngồi trong đình chính giữa hậu viện hóng mát, ánh mắt hướng về biển hoa rực rỡ, vẻ mặt tiêu điều.
“Mẹ.” Diệp Hoa Ngâm đi đến bên cạnh Minh Sơ, ánh mắt nhu hòa, mặc dù hắn biết mẹ mình không phải nữ tử thương xuân bi thu*, rất ít chuyện có thể khiến nàng thương tâm, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, cộng thêm ngẫm lại việc vừa xảy ra ở tiền sảnh, hắn không hiểu sao lại cảm thấy bi thương, còn có khủng hoảng.
(*thương xuân bi thu: đa sầu đa cảm)
Chuyện mà đến cả nữ tử như mẹ hắn không tiếp nhận nổi, tất nhiên không đơn giản chỉ là chết người.
Minh Sơ thở dài một tiếng, quay đầu nhìn khuôn mặt non nớt của Diệp Hoa Ngâm, nói khẽ: “Sao? Tiểu ruồi bọ, con cũng quan tâm người mẹ số khổ của con à?”
“Không phải tiểu ruồi bọ.” Diệp Hoa Ngâm rầu rĩ phản bác.
Minh Sơ nghẹn cười quay đầu tiếp tục ngắm hoa, trong miệng lại nói: “Vậy thì gọi tên đầy đủ là được, hoa lệ tiểu ruồi bọ.” (chữ hoa trong hoa lệ chính là chữ Hoa trong tên của Hoa Ngâm)
Diệp Hoa Ngâm nghẹn ngào, nhưng không nói lại người mẹ giảo hoạt này, đành giận dỗi trừng mắt, vô lực hừ hừ nói: “Là Diệp Hoa Ngâm…”
“Không cần tự giới thiệu, mẹ con tất nhiên biết tên con mình.” Bàn tay trắng nõn của Minh Sơ mơn trớn mái tóc đen của Diệp Hoa Ngâm, đổi giọng dịu dàng nói, “Tiểu ruồi bọ, sao con lại đến đây?”
Diệp Hoa Ngâm đã từ bỏ việc sửa đúng tên mình, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Cha bảo con vào thăm mẹ, sợ mẹ tức giận, ai ngờ người vẫn còn tâm trạng trêu con.”
Tay Minh Sơ vẫn đặt trên đầu Diệp Hoa Ngâm, nghe vậy tức giận vỗ xuống đỉnh đầu Diệp Hoa Ngâm một cái, mắng không còn chút khí chất nào: ” Bại gia tử chết tiệt, có chuyện quan trọng gì mà phải đuổi cả con đi chứ!”
Diệp Hoa Ngâm không còn tâm tình nghe mắng chửi người nữa, ôm đầu kêu đau: “Mẹ! Con cái là để ngược đãi à!” Lúc này Minh Sơ mới giật mình nhận ra mình đang làm gì, thè lưỡi cười đáp: “Đương nhiên không phải, con cái là để thương yêu, ừ, thương yêu.”
“Mẹ!” Diệp Hoa Ngâm rất muốn đưa mẹ hắn trở về chủ đề chính, “Người nói cha lần này nghĩ gì? Hắn sẽ đồng ý giúp Hoa Chi tỷ tỷ sao? Với đức hạnh của cha mà nói… giúp Hoa Chi tỷ tỷ, sẽ không có vấn đề gì chứ?”.
Minh Sơ liếc trắng hắn một cái: “Không chỉ có vấn đề, mà vấn đề lớn là đằng khác, con nghĩ lại dáng vẻ như nàng dâu nhỏ hàng ngày của hắn xem, để hắn đi đối phó với người muốn cướp Khuynh Vân lệnh, sợ rằng sẽ như ta nói dùng tiền đi đập người khác.” Nói xong tưởng tượng ra cảnh Diệp Trúc Tuyên vừa hô “Minh Sơ cứu mạng” vừa hốt ha hốt hoảng lấy vàng đập người, nhịn không được bật cười.
“Vô cùng… buồn cười sao?” Bên cạnh có người ủy khuất hỏi..
“Đương nhiên buồn cười, con đã thấy người nào bị vàng đập chết chưa?” Minh Sơ bật thốt lên, lập tức nhớ tới nam tử dùng giọng điệu nàng dâu nhỏ này để nói chuyện chỉ có một người, tướng công thân yêu của nàng – Diệp Trúc Tuyên, nàng vội quay đầu, vừa vặn chống lại ánh mắt u oán của Diệp Trúc Tuyên, bên cạnh là Diệp Hoa Ngâm đang vui sướng khi người gặp họa, còn có Hoa Chi đằng sau đang cố nén cười.
Diệp Trúc Tuyên, ngươi giống nam nhân được không, ngươi không để ta mất mặt một ngày không được sao?
Đây là ý niệm duy nhất trong lòng Minh Sơ.
Đương nhiên suy nghĩ như vậy Minh Sơ sẽ không nói ra trước mặt Hoa Chi, nàng kinh ngạc nói: “Các ngươi… nói xong nhanh vậy?”
Hoa Chi không nói gì, chỉ là nét cười trên mặt đã trả lời cho suy đoán của Minh Sơ.
Trong nháy mắt, Minh Sơ chỉ cảm thấy ngực mơ hồ đau, vui vẻ mấy năm qua đều tan thành mây khói, vừa rồi gượng cười cũng chẳng còn ý nghĩa gì, nàng cười rất khẽ, mờ mịt như tiếng gió: “Nói như vậy, Diệp Trúc Tuyên, chàng vẫn quyết định nhúng tay vào chuyện của Khuynh Vân Môn?”
Diệp Trúc Tuyên cuống quít giải thích: “Minh Sơ, đây là chuyện ta đã đồng ý với đại ca, nàng cũng biết mà.”
Minh Sơ không mở miệng, chỉ nhìn Diệp Trúc Tuyên, đôi mắt trong trẻo như ánh trăng nhiễm một tầng bất đắc dĩ không nói ra được, nàng đương nhiên biết, từ ngày gả cho Diệp Trúc Tuyên nàng đã biết, sẽ có một ngày Diệp Trúc Tuyên làm theo lời hứa hắn đã nhận lời, nhúng tay vào chuyện của Khuynh Vân Môn, đó là lý do vừa rồi khi nhìn thấy Hoa Chi lấy ra Khuynh Vân lệnh nàng mới vội vã muốn đuổi Hoa Chi đi, nói nàng ích kỷ cũng được, chỉ là nàng không muốn Diệp Trúc Tuyên biết chuyện này, muốn ngăn cản hắn nhúng tay vào, bởi vì chỉ cần hắn quyết định nhận lấy Khuynh Vân lệnh, cuôc sống an nhàn trong bốn năm của nàng sẽ chấm dứt.
Diệp Trúc Tuyên không đợi Minh Sơ trả lời, ưu thương trong mắt càng đậm, nếu nhớ được năm năm trước đã đồng ý cái gì với phụ thân thực sự của Diệp Hoa Ngâm, đại ca của hắn Diệp Lan Khinh, hắn đương nhiên cũng nhớ rõ những lời đã nói với Minh Sơ lúc cưới nàng.
Đây là lần đầu tiên hắn nói bí mật của Hồng Diệp trai cho người khác biết.
“Minh Sơ, ta không phải chủ nhân chân chính của Hồng Diệp trai, chủ nhân của nó đã qua đời vào một năm trước, mà ta từng đáp ứng chủ nhân của nó, nếu có một ngày nhận được Khuynh Vân lệnh thì phải thay hắn chăm sóc tốt Khuynh Vân Môn, chăm sóc tốt tiểu ruồi bọ.
Hồng Diệp trai kỳ thực chính là Khuynh Vân Môn danh chấn thiên hạ năm đó, Khuynh Vân lệnh này, ngày Hồng Diệp trai biến mất, Khuynh Vân Môn tái xuất thì rất nhiều người sẽ đến cướp đoạt nó. Đến khi đó, Minh Sơ, rời khỏi ta, được không?”
Khi đó Minh Sơ yên lặng nghe, cũng không kinh ngạc, không đề ý cười: “Bại gia tử, còn ngươi thì sao? Ngươi bảo ta rời đi thì ngươi nhúng tay được sao?”
“Ta không biết, lúc trước đồng ý với đại ca có lẽ chỉ muốn biết rốt cuộc mình có làm được hay không. Minh Sơ, đồng ý với ta được không?”
“Được.” Minh Sơ đồng ý rất nhanh, “Ta gả cho ngươi chỉ vì không quen nhìn ngươi đem vàng bạc của cải của Hồng Diệp trai quăng khắp nơi, vì vậy ta thiện ý gả lại đây giúp ngươi quản lý tài sản, chứ không phải muốn cùng ngươi đồng sinh cộng tử, yên tâm, nếu ngày đó xảy ra, ta chắc chắn sẽ là người đầu tiên bỏ ngươi mà đi.”
Lời nói năm kia vẫn còn văng vẳng bên tai, Minh Sơ nhịn không được cảm thấy buồn cười, người đầu tiên sao?.
Diệp Trúc Tuyên mím môi không mở miệng, đôi mắt hàm chứa kỳ vọng, không biết đang giữ lại cái gì, Minh Sơ cuối cùng hừ nhẹ một tiếng: “Được, bại gia tử vô dụng nhất thiên hạ Diệp Trúc Tuyên muốn thử tính mạng mình cứng đến đâu sao ta lại không thành toàn chứ? Ngược lại ta muốn nhìn chàng kêu ‘Minh Sơ cứu mạng’ trước mặt những cao thủ võ lâm.”
Diệp Trúc Tuyên vẫn kiên trì nói: “Minh Sơ, nàng đã đồng ý với ta rời khỏi Hồng Diệp trai.”
Trong mắt Minh Sơ hiện lên lửa giận: “Diệp Trúc Tuyên, chàng đang đuổi ta phải không?”.
Nếu bình thường đối mặt với Minh Sơ tức giận như thế, Diệp Trúc Tuyên đã sợ tới mức khóc lóc, nhưng lúc này Diệp Trúc Tuyên không chịu nhượng bộ, lần đầu tiên cố chấp như vậy trong nhiều năm qua: “Đúng, ta đang đuổi nàng đi.”
Người đầu tiên nghe không nổi nữa là Diệp Hoa Ngâm, hắn hiểu sự tình ngày càng nghiêm trọng: “Cha, người có biết người đang làm gì không?”.
“Biết.” Diệp Trúc Tuyên trả lời đơn giản nhưng mạnh mẽ.
Minh Sơ lại muốn cười, mới vừa rồi còn nói hi vọng ngày nào đó Diệp Trúc Tuyên có thể giống nam nhân, không ngờ bây giờ đột nhiên lại có khí khái nam tử, hơn nữa lại còn nhằm vào mình.
Điều đáng nói là, ngày trước khi gả cho Diệp Trúc Tuyên, nàng đã nhắc nhở bản thân nàng không còn là nàng trước kia nữa, nàng không có lý do gì để động tình với Diệp Trúc Tuyên, vậy sao bây giờ lại cứ cố chấp như vậy?
Thờ ơ nhún nhún vai, Minh Sơ nói tiếp một câu rồi xoay người rời đi: “Cái gì Hồng Diệp trai cái gì khuynh Vân Môn, lão nương không thèm tham dự, các ngươi muốn chơi muốn chết thì tùy, lão nương không thèm quan tâm nữa.” Ống tay áo màu vàng nhạt nhẹ nhàng đảo qua mu bàn tay phải Diệp Trúc Tuyên, trong nháy mắt lướt qua nhau, ánh mắt Diệp Trúc Tuyên ảm đạm.
“Mẹ!” Diệp Hoa Ngâm vươn tay muốn giữ Minh Sơ lại, Diệp Trúc Tuyên trầm giọng nói: “Tiểu ruồi bọ, con còn nhớ lời dặn của đại ca của ta cha ruột của con không? Con là thiếu chủ Khuynh Vân Môn, con muốn đi với mẹ hay ở lại tự quyết định đi.”
Tay Diệp Hoa Ngâm dừng giữa không trung, một lúc sau mới thu lại, dù không cam lòng nhìn bóng dáng nữ tử kia rời đi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Hoa Chi luôn trầm mặc nhìn cảnh này, trong lòng trống rỗng, có vẻ như mình đã làm sai điều gì. Nhưng mà, giang hồ như thế, đời người như thế, mấy ai có khả năng tránh khỏi?
Bóng lưng nữ tử đi xa nhìn như quyết tuyệt, Diệp Trúc Tuyên nhìn nàng đi càng ngày càng xa, nhìn nàng biến mất không thấy.
Có phải cuối cùng vẫn không có cách nào ở bên cạnh nàng không?
Trong nháy mắt đó, Diệp Trúc Tuyên hỏi mình, hối hận ư.
Nhưng mà, một tiếng sáo từ phía chân trời vọng tới làm ngắt mạch suy nghĩ của hắn, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên rét lạnh, Diệp Trúc Tuyên quay đầu nói với Diệp Hoa Ngâm và Hoa Chi: “Lập tức thu dọn đồ đạc, những người đó đã đến.”
Diệp Hoa Ngâm không nhiều lời, lập tức xoay người trở vào nhà, Hoa Chi khó hiểu: “Diệp công tử, là ai cơ?”
“Lúc này tới, là Thần Đường.” Diệp Trúc Tuyên trầm giọng nói.
Hoa Chi nhịn không được toàn thân run lên.
Thần Đường, nàng đương nhiên đã từng nghe nói, đó là tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ.
Mà trong Thần Đường có một truyền thuyết đáng sợ, đệ nhất sát thủ của Thần Đường, chưa bao giờ thất thủ, Quỷ Chúc.