- Trang chủ
- Hoa Đào Nở Rộ
- Chương 43-2
Tác giả: Đào Ảnh Xướng Xước
“Cái anh này, anh bị làm sao thế hả? Không hiểu tiếng người à?” Khương Mộc Ninh tức giận trừng to hai mắt, cô kéo chặt cánh tay của Mai Lộ, tức giận đến mức đỏ bừng cả gương mặt.
“Mày mau buông tay ra, cái tên biến thái này.” Mai Lộ cố gắng vùng tay ra, đối phương nhìn qua có vẻ như đã uống nhiều, nhưng sức tay lại không hề yếu.
“Đã ra ngoài chơi còn giả bộ làm thánh nữ cái gì nữa? Cô cũng không tự nhìn lại mặt hàng của mình một chút đi à? Ông đây nhìn trúng cô, đấy là phúc nhà cô.”
Đối phương cũng không lớn tuổi, đi giày Tây, mặc đồ Tây, thì ra cũng chỉ là một tên mặt người dạ thú, có lẽ là uống rượu vào nên có thêm dũng cảm, hắn ta kéo chặt tay Mai Lộ không chịu buông, thậm chí còn đùa giỡn đưa mặt tới gần mặt Mai Lộ, cố ý hà hơi vào mặt cô. “Người đẹp à, cảm thấy thế nào? Ông đây thích nhất loại người có khẩu vị cay như em. Tối nay đi theo tôi một đêm đi, giá tiền tùy em.”
Khương Mộc Ninh cắn chặt răng, cô đang rất hối hận vì vừa rồi để điện thoại trong phòng, không ai nghĩ rằng cô và Mai Lộ chỉ đi phòng rửa tay mà cũng gặp loại biến thái như thế này, cô mạnh mẽ kéo Mai Lộ đi.
“Chát.” Đó là âm thanh Mai Lộ mạnh mẽ tát một cái lên mặt đối phương, Mai Lộ tức giận mở to hai mắt, nhìn người đàn ông trẻ tuổi bị một cái tát khiến cho hắn ta ngơ ngác, nhưng cô vẫn không hết tức giận mắng: “Cái tên điên này. Muốn tìm gái thì về tìm mẹ mày đi. Nếu còn không buông tay ra, cẩn thận bà đây thiến mày.”
“Con mẹ nó. Cái con điên thối tha này. Cho mày chút mặt mũi mà mày lên mặt à.
“Dừng tay.” Khương Mộc Ninh thấy đối phương đã phản ứng lại, tức giận vung tay chuẩn bị đánh Mai Lộ, cô tức đến không chịu nổi, cô nhanh chóng buông tay Mai Lộ ra rồi bước lên đỡ lấy cánh tay của đối phương.
“Mộc Ninh.”
Triệu Tiệm An bước nhanh đến, thấy Khương Mộc Ninh bị một người đàn ông đánh mạnh một cái, khiến cô ngã đập vào tường, tim anh giật thót lên, sự tức giận đến tận não, anh bước nhanh tới, ngồi chồm hổm xuống cẩn thận đỡ Khương Mộc Ninh, sau đó quan sát mặt cô.
“Mộc Ninh, em có sao không?”
“Đàn anh….” Khương Mộc Ninh ngạc nhiên nhìn Triệu Tiệm An đột nhiên xuất hiện, cô không nói được thành lời, đáy lòng uất ức cũng được dẹp yên. “Đàn anh.”
Khương Mộc Ninh cắn môi, không nói thành lời, cô biết, chỉ cần cô vừa mở miệng, nhất định sẽ chảy nước mắt, nhưng cô không muốn mình yếu đuối như vậy, ít nhất cô cũng không muốn ở nơi đông người như này, cho nên mắt cô cũng đỏ ửng lên, nắm chặt áo Triệu Tiệm An, cắn chặt môi không nói lời nào.
Triệu Tiệm An cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới, anh đỡ Khương Mộc Ninh dứng lên, xem ra là không có việc gì, lúc này anh mới thấy hơi yên tâm, một tay nắm chặt tay Khương Mộc Ninh, sau đó lạnh lùng quay đầu lại nhìn người đàn ông đang kinh ngạc kia.
Anh vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt Triệu Tiệm An thoáng qua một chút kinh ngạc, không ngờ lại là Trình Diệu.
“Triệu, Triệu tổng….” Rõ ràng Trình Diệu cũng nhìn ra được trong mắt Triệu Tiệm An chỉ còn lại tức giận, khiến hắn sợ hãi, hắn cũng tỉnh rượu hơn nhiều.
“Trình tổng, trước hết mời anh thả bạn tôi ra.”
Triệu Tiệm An nhịn xuống sự tức giận trong lòng, lqd, lạnh lùng nói, ánh mắt sắc nhọn bắn thẳng về phía Trình Diệu. Trong lòng Trình Diệu cũng đang co rụt lại, gần như theo bản năng buông tay Mai Lộ ra, gượng cười ấp úng giải thích: “Ha ha, tôi không biết mấy cô gái này lại là bạn của Triệu tổng… Đây là hiểu nhầm thôi….”
Ánh mắt Trình Diệu rời khỏi gương mặt đang tức giận đến mức đỏ bừng của Mai Lộ, trong lòng có chút tiếc nuối.
Những người phụ nữ muốn nghênh còn cự như này hắn gặp nhiều rồi, bây giờ còn từ chối, đến cuối cùng cũng phải thuận theo như con chó thôi. Hôm nay chẳng qua do hắn uống nhiều, đúng lúc ngứa ngáy khó nhịn trong lòng, lại bị cha già đè nặng, nhẫn nhịn, đang muốn giải tỏa, lại gặp được loại hình thanh thuần quyến rũ, khiến hắn thấy mới mẻ thôi, hai nữ sinh viên thôi mà, cũng không phải chưa từng chơi đùa.
“Mai Lộ, cậu có sao không?” Khương Mộc Ninh kéo Mai Lộ đến bên cạnh mình, cầm lấy tay cô, lập tức nhìn thấy một vòng đỏ trên tay, rõ ràng vừa rồi tên kia dùng sức rất lớn, cô nhịn không được ánh mắt nhìn Trình Diệu càng tức giận.
“Đàn anh, người này bị bệnh thần kinh. Hắn ta vừa nhìn thấy bọn em lập tức kéo muốn bọn em đi với anh ta, còn mạnh mẽ túm lấy Mai Lộ không chịu thả.” Khương Mộc Ninh nhìn vẻ mặt của Trình Diệu thì cũng hiểu là anh ta biết Triệu Tiệm An, thậm chí có chút kiêng nể, mặc dù trong lòng cô đang oán giận Triệu Tiệm An lại kết bạn với loại người như thế này, nhưng đây cũng là đấu tranh nội bộ, cô sẽ để về nhà xử lí anh sau. Bây giờ phải đối ngoại đã.
Bên này ồn ào làm kinh động đến một số người, Mã Nhuận đứng bên cạnh thấy tình huống khó khăn, anh ta cảm thấy có chút đau đầu vội vàng chạy về báo với Trình tổng, trong lòng anh ta cũng đang âm thầm oán trách ông chủ nhỏ nhà mình không hiểu chuyện, ra ngoài bàn chuyện làm ăn cho tốt đi, vậy mà anh ta còn coi đây là hộp đêm để đến chơi hay sao? Kéo một cô gái trong KTV thì cũng thôi đi, kéo người không liên quan thì không sao, bây giờ rõ ràng động vào một người có quan hệ rất thân quen với Triệu tổng đấy. Anh ta cũng chỉ là một thư kí nho nhỏ mà thôi, anh ta không thể xử lí được loại chuyện như này.
Đợi đến khi anh ta đưa được Thích Thành mang theo vẻ mặt hứng thú và ông chủ Trình vẻ mặt tức giận đến hiện trường, lqd, Khương Mộc Ninh đang kéo Mai Lộ an ủi, cô nhìn thấy Thích Thành và một người đàn ông trung niên xa lạ đến đây, cô lập tức yên lặng đứng sau lưng Triệu Tiệm An.
“Chuyện gì thế này? Sao lại đứng chắn cửa toilet thế này?”
Thích Thành vừa quay đầu lại đã thấy Chân Mẫn Du đứng phía sau anh, anh nở nụ cười thật to với cô ta, trong lòng anh đang vô cùng thoải mái khi chuyện rắc rối này không liên quan đến anh.
Triệu Tiệm An khẽ nhíu mày nhìn về phía Chân Mẫn Du, anh lại cảm thấy có chút nhức đầu, thật là, chuyện gì mà người nào cũng sáp vào thế này, anh nắm chặt lấy tay Khương Mộc Ninh, quay đầu nhìn vẻ mặt cô, thấy cô chỉ khẽ nhíu mày một cái liếc nhìn Chân Mẫn Du, sau đó cô nhanh chóng quay đầu đi, lúc này anh mới yên lòng, anh vừa mới gặp Khương Mộc Ninh đấy, còn chưa kịp thông báo cho cô ràng Chân Mẫn Du cũng ở đây đâu.
Sự trùng hợp này, thật là đang làm khó người ta mà, không muốn gặp, không giải thích được sẽ gặp.
Triệu Tiệm An không để ý đến Chân Mẫn Du, chỉ nhìn Thích Thành nói: “Thích tổng, hạng mục công trình của Trình thị chúng ta không nhận nữa.”
“Cái gì?” Thích Thành ngẩn người, nhìn tình hình trước mắt, mặc dù anh biết là đã xảy ra một số chuyện, nhưng không nghĩ rằng lại nghiêm trọng đến trình độ này. “Tiệm An, chuyện này, chúng ta có thể để ngày mai về công ty rồi bàn lại được không?”
“Không cần, hiện tại mình có thể quyết định, công trình này, mình không nhận.”
Triệu Tiệm An dùng ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Thích Thành, không nói những lời dư thừa, nhưng trong đó có quyết định rõ ràng, Thích Thành cũng hiểu được rất rõ ràng.
Thích Thành khẽ thở dài một cái trong lòng, anh chỉ có thể cố gắng dùng giọng bình tĩnh nói: “Mình biết rồi. Như vậy, ông chủ Trình, thật xin lỗi, chuyện hợp tác lần này chỉ có thể bỏ qua thôi. Nếu còn cơ hội, chúng ta sẽ hợp tác vào lần sau.”
Ông chủ Trình tức giận nhìn đứa con trai chỉ biết gây họa nhà mình, ánh mắt lại liếc đến thư kí Mã Nhuận đang đứng bên cạnh, ông ho nhẹ một tiếng, cố gắng cứu chữa: “Triệu tổng, Thích tổng, mặc dù tôi không rõ là chuyện gì đã xảy ra, nhưng chúng tôi thật sự rất có thành ý với hạng mục lần này, cũng rất yêu thích tài hoa của Triệu tổng, mặc kệ là chuyện gì, tôi nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích rõ ràng, còn về hạng mục lần này chúng ta có thể bàn bạc kĩ lại một lần nữa được không. Dù sao thì, làm ăn là làm ăn, đúng không?”
Ông chủ Trình nhanh chóng liếc mắt nhìn cô gái được Triệu Tiệm An bảo vệ ở phía sau, ánh mắt ông khẽ trầm xuống, ông biết là con trai ông phá hoại, chỉ vì một người phụ nữ mà nóng đầu sao?
Đúng vậy, làm ăn là làm ăn, đây chính là một công trình lớn đó, đối phương lại rất có thành ý. Thích Thành nhìn Triệu Tiệm An bằng ánh mắt chờ mong, trong lòng anh đang rất mong Triệu Tiệm An đổi ý.
“Ông chủ Trình, ngại quá, hạng mục lần này tôi sẽ không nhận. Ông cũng nói hạng mục lần này là do cậu Trình đây phụ trách, bây giờ tôi rất nghi ngờ nhân phẩm của cậu Trình, công trình lớn như vậy, lại là người như này phụ trách, tôi không thể nhận một công trình như này.” Triệu Tiệm An không nói rõ, nhưng cũng trực tiếp chỉ ra vấn đề trên người Trình Diệu.
Trình Đổng Thanh đỏ mặt, vừa xấu hổ lại do dự. Ánh mắt ông nhìn Triệu Tiệm An rồi lại nhìn con trai mình, ông cũng không biết bây giờ chức vụ của con trai ông có thể giữ được không, nhưng ông phải chống lại phần lớn cổ đông trong cuộc họp hội đồng quản trị để con trai phụ trách công trình này, lần này không có được kết quả tốt, bước đi tiếp theo của Trình Diệu trong công ty càng thêm khó khăn.
Triệu Tiệm An không cho ông chủ Trình nhiều thời gian suy nghĩ, trực tiếp nói với Thích Thành một tiếng, sau đó nắm tay Khương Mộc Ninh, đi cùng Mai Lộ về phòng của họ, lúc đi qua ánh mắt ngạc nhiên của Trình Diệu, anh dùng đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Chân Mẫn Du đứng phía sau, há miệng thở dốc, cô ta cố nhịn đáy lòng đang cuồn cuộn, kìm chế không nói gì, đợi khi Thích Thành và ông chủ Trình khách sáo nói vài câu, cô ngơ ngác nhìn hành lang trống rỗng, bên tai vang vọng tiếng âm nhạc, trong lòng mờ mịt chỉ còn lại hình ảnh bóng lưng Triệu Tiệm An nắm tay Khương Mộc Ninh rời đi.