- Trang chủ
- Hoa Đào Nở Rộ
- Chương 11: Lo được lo mất
Tác giả: Đào Ảnh Xướng Xước
Vội vàng cúp điện thoại, Triệu Tiệm An cầm điện thoại di động trên tay, vẻ mặt dần biến thành khó chịu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Khương Mộc Ninh đang mở to đôi mắt nhìn anh, vẻ mặt đang khó chịu lại biến thành lúng túng.
“Đàn anh, là ai vậy ạ?” Khương Mộc Ninh vừa hỏi xong lại cảm thấy mình quá tùy ý rồi, cũng không phải bạn cùng phòng của cô, “Chuyện đó, em chỉ tùy ý hỏi, anh cũng không cần phải nói với em.” Sau khi phản ứng lại, Khương Mộc Ninh vội vàng bù đắp, nhìn Triệu Tiệm An cười một cái.
“Cũng không phải là không thể nói…….” Vẻ mặt Triệu Tiệm An cũng hơi giãn ra, mặc dù còn mang theo một chút lúng túng, nhưng cũng tự nhiên hơn rất nhiều so với vừa rồi. “Hơn nữa em cũng biết, chúng ta đã cùng nhau gặp qua rồi.”
“Em cũng biết sao?” Khương Mộc Ninh cau mày lại, nhớ lại những người cô và Triệu Tiệm An cùng quen biết, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, có chút không dám tin nhìn về phía anh: “Hàn Phỉ Phỉ.”
“Đúng vậy.” Triệu Tiệm An lắc đầu bất đắc dĩ: “Mấy hôm trước cô ta có gọi điện thoại cho anh, anh không nhận, không nghĩ tới hôm nay lại đổi một số điện thoại khác gọi tới.”
Khương Mộc Ninh thấy trong giọng nói của Triệu Tiệm An có chút bất đắc dĩ, híp mắt, mím môi nở nụ cười: “Đàn anh, cha cô ta vẫn tiếp tục giới thiệu cô ta cho anh à? Có chính thức gặp mặt chưa? Cảm giác thế nào vậy?”
“Chính là lúc ăn cơm có nói qua, anh căn bản là không thèm để ý. Không ngờ rằng Hàn Thừa lại trực tiếp đưa số điện thoại của anh cho con gái ông ta……” Triệu Tiệm An lắc đầu lại lắc đầu, cau mày thật chặt, nhớ tới âm thanh mềm mại trong điện thoại vừa rồi, lông tơ trên người anh đều dựng đúng lên: “Cái cô Hàn Phỉ Phỉ này cũng chỉ đem anh thành vỏ xe phòng hờ thôi, à còn cả hotboy gì đó cũng chỉ là vỏ xe phòng hờ thôi?”
Khương Mộc Ninh trực tiếp cười thành tiếng, cười ha ha một lúc lâu mới miễn cưỡng trả lời: “Sao có thể chứ, đàn anh, anh nhất định không phải vỏ xe phòng hờ đâu. Ai dám đem anh thành vỏ xe phòng hờ chứ. Vỏ xe phòng hờ của Hàn Phỉ Phỉ còn nhiều mà, thế nào cũng không đến lượt anh đâu.”
Triệu Tiệm An liếc mắt trừng Khương Mộc Ninh, cuộc điện thoại như củ khoai lang làm phỏng tay vừa rồi làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, bây giờ thì tâm trạng của anh cũng bình thường trở lại.
Khương Mộc Ninh vô tội mở to hai mắt, nhìn Triệu Tiệm An, đường cong nơi khóe miệng cũng không hề giảm đi.
Mặc dù động tác của Hàn Phỉ Phỉ rõ ràng là đang theo đuổi Triệu Tiệm An, nhưng trừ lúc vừa rồi Khương Mộc Ninh thấy trong lòng hơi là lạ,rất nhanh cô đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, những chuyện này đều phải cảm ơn những hành động trước sau của Hàn Phỉ Phỉ.
Người đàn ông nào nguyện ý để vợ mình đi ngoại tình chứ? Ánh mắt của Triệu Tiệm An cũng không kém đến mức độ đó, Hàn Phỉ Phỉ trừ dáng dấp được chút điểm thì cô ta cũng không có chút ưu điểm nào cả, Triệu Tiệm An nếu như thực sự thích loại mỹ nữ nông cạn như vậy, có lẽ anh cũng không độc thân đến bây giờ, hôm nay đã là một người đàn ông thành đạt, tuyệt đối không thiếu những cô gái theo đuổi anh. Hơn nữa, Triệu Tiệm An còn là người đàn ông trong đàn ông nha.
Bị loại nhạc đệm này làm ảnh hưởng đến tâm trạng, Khương Mộc Ninh cũng không còn hứng thú tiếp tục xem tài liệu, sờ sờ cái bụng đang biểu tình, cô do dự một chút, cuối cùng lặng lẽ đi đến trước bàn làm việc của Triệu Tiệm An: “Chuyện đó, đàn anh, công ty anh khi nào thì ăn trưa vậy?”
“Đói bụng rồi à?” Triệu Tiệm An ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn vẻ mặt khó xử của Khương Mộc Ninh.
“Chuyện này, đã trải qua một thời gian dài…….” Khương Mộc Ninh khẽ cúi thấp đầu, vừa nghĩ tới thời gian cũng sắp 11 giờ, cô lại cảm thấy khí thế hùng hồn hơn, vội vàng ngẩng đầu lên lần nữa: “Đã đến giờ ăn rồi mà, đói bụng cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Bình thường đều là 11 rưỡi tan học, học là những buổi sáng có năm tiết học thì em sẽ làm thế nào?” Triệu Tiệm An đặt tay lên điện thoại hơi dừng một chút.
“Em luôn mang theo bánh quy.” Khương Mộc Ninh cảm thấy cảm giác đói bụng rất đáng sợ, thật ra thì hơn mười giờ là cô đã đói bụng rồi, chỉ là vừa rồi tập chung quá, cho nên không có cảm giác đói quá rõ ràng.
Triệu Tiệm An cười cười: “Đi thôi, anh đưa em ra ngoài ăn, em muốn ăn cái gì?”
“Cái gì cũng được, em không kén ăn.” Khương Mộc Ninh vừa nghĩ đến có thể ăn cơm là nước miếng của cô bắt đầu tiết ra rồi.
Nếu như chỉ có một mình anh thì anh sẽ bảo trợ lí mua cho anh một phần cơm hộp, nhưng nghĩ tơi hôm nay là ngày đầu tiên anh dẫn Khương Mộc Ninh đến đây, gọi cơm hộp ăn cùng cô hình như không được tốt cho lắm, anh cố gắng suy nghĩ một chút, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhớ ra gần đây có cửa hàng nào ăn ngon.
“Anh chờ em một chút, em đi rửa tay.” Bước chân của Triệu Tiệm An dừng lại bên cạnh bàn làm việc, xoay người đi vào trong cánh cửa bên cạnh.
Khương Mộc Ninh tò mò nhìn theo, phía sau cánh cửa kia chắc là phòng nghỉ ngơi.
“Thích Thành, gần công ty chúng ta có cửa hàng đồ ăn nào ngon không?” Triệu Tiệm An nghĩ nghĩ, cuối cùng anh chỉ có thể nhờ đến sự giúp đỡ của Thích Thành, người luôn tự xưng là hiểu biết về mọi chuyện sinh hoạt hơn anh, trừ bỏ những tiệm đồ ăn nhanh thì quả thực là anh rất ít khi đặt chân đến những nhà ăn khác.Voicoi-08-d-đ-l-q-đ
Sau khi Khương Mộc Ninh đi theo Triệu Tiệm An đi khỏi cửa chính của công ty, họ lại quẹo trái rẽ phải một lúc, cuối cùng họ cũng đến một cửa hàng ăn uống, xem ra có mấy phần ý tứ, ban ngày mà ngạc nhiên là họ lại đóng kín toàn bộ cửa sổ bằng thủy tinh lại bật lên mấy cái đèn hoàng hôn, làm hại cô thiếu chút nữa dẫm vào chân của Triệu Tiệm An.
Được rồi, ý tứ thế này, cũng phải cần mỗi người mỗi khác.
Đợi đến khi ngồi xuống một căn phòng giống như bị phong bế, sau khi Khương Mộc Ninh lật xem vài tờ thực đơn, khẽ thò người sang hỏi: “Đàn anh, quán này ăn món gì ngon? anh giới thiệu chút đi.”
Triệu Tiệm An rời tầm mắt từ thực đơn lên, ho nhẹ một cái, cuối cùng anh vẫn quyết định ăn ngay nói thật: “Đây cũng là lần đầu tiên anh tới đây, bạn anh nói chỗ này thức ăn không tệ, em gọi bất kì đi.”
“A, như vậy ạ.” Khương Mộc Ninh gật đầu một cái. “Vậy em gọi món bất kì nha.
Đợi đến khi ba món ăn một món canh được bưng lên đủ, Triệu Tiệm An hối hận muốn chết vì câu ‘gọi bất kì’ kia của mình, sớm biết thế này, anh nên bảo Thích Thành giới thiệu rõ món ăn, hoặc là nên hỏi cho rõ ràng, cuối cùng thì cửa hàng này có những món ăn gì có thể khiến người ta thèm ăn.
“Đàn anh, cơm này ăn cũng rất ngon, nước canh ăn cũng vừa miệng.” Khương Mộc Ninh rất đói bụng, mặc dù mùi vị kém một chút, nhưng miễn là có thể ăn no, cho nên sau khi chứng kiến cảnh sắc mặt Triệu Tiệm An có chút khó coi, cô tốt bụng an ủi anh một câu.
Triệu Tiệm An càng thêm buồn bực, Thích Thành nói hay thật đấy, cuối cùng thì cửa hàng kia tốt ở chỗ nào chứ? Trừ đèn tối, có chút riêng tư thì đâu còn chỗ nào tốt nữa đâu?
Bữa cơm này Khương Mộc Ninh ăn no, Triệu Tiệm An là hối hận muốn chết, trừ lần trước đi ăn sủi cảo và một chút quà vặt trong chợ đêm, đây là bữa cơm đầu tiên anh mời cô đi ăn, vậy mà chỉ có cơm trắng là có thể nuốt được.
Buổi chiều Khương Mộc Ninh tiếp tục đọc những tài liệu mà buổi sáng đang đọc, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn một chút về phía Triệu Tiệm An đang bận rộn, đột nhiên cô lai có loại cảm giác rất yên tâm.
Bốn rưỡi chiều, Triệu Tiệm An đưa Khương Mộc Ninh về trường học. Khương Mộc Ninh phất phất tay, sau đó nhìn xe cửa Triệu Tiệm An dần khuất trên con đường, nghĩ đến mấy ngày kế tiếp rồi lại nghĩ đến lịch hẹn vào cuối tuần, khóe miệng nhịn không được vểnh lên.
Thời gian kế tiếp, Khương Mộc Ninh luôn bẻ ngón tay tính xem còn mấy ngày nữa thì đến thứ bảy, vốn cũng không quá khó chịu, nhưng cuối cùng lại giống như gấp gáp hơn gấp mấy lần.
Vạn Manh Manh nói, gần đầy nhìn cô có chút ngu. Có một lần lúc đang đánh răng cô nhìn vào gương thấy miệng mình đầy bọt trắng nhưng cũng không giấu được nụ cười trên khóe môi, trong lòng cô cũng rất tán thành lời nói của Vạn Manh Manh.
Gần đây đầu óc cô có chút cảm giác rối như bòng bong, có lẽ đây chính là cảm giác lo được lo mất rồi……………
Khương Mộc Ninh không tự chủ được trốn ở ven đường, thế nhưng cô vẫn không nhịn được quay mặt sang nhìn. Cách đó không xa, Triệu Tiệm An đang cúi đầu nói chuyện với một cô gái, nhìn từ xa trông vẻ mặt anh cũng rất dịu dàng, nhìn xa xa, chính cô cũng có thể nhận ra, cô gái kia rất quen, đó chính là bí thư chi bộ của lớp cô, Trác Nhã Vận.
Khương Mộc Ninh cảm thấy như trái tim mình cũng đang rơi xuống, mất mác đến rối tinh rối mù.
Có lẽ cô nghĩ rằng trong lòng Triệu Tiệm An cô có chút đặc biệt, đó là tất nhiên. Quả nhiên, con người không thể tự cho là đúng được. Cô giật giật khóe miệng, nhẹ giọng thở dài, quyết định nhắm mắt làm ngơ, đi vòng một lối khác tránh xa chỗ này. d.i.ễ.n..đ.à.n...l.ê..q.u..ý..đ.ô.n.
“Đàn anh, em đã đến thăm quan viện bảo tàng thành phố H rất nhiều lần, anh thật lợi hại.”
“Cảm ơn.” Triệu Tiệm An cười nhạt một tiếng, lễ phép trả lời, đáy lòng âm thầm có chút bất đắc dĩ, một tuần này anh luôn bị những người đàn em này, bất kể là trai hay gái cản đường khen, cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như là đàn em là nữ nhiều hơn thì phải.
“Em cũng đã tìm kiếm thông tin trên internet, nhưng cũng không có quá nhiều tài liệu. Đàn anh, anh có rảnh rỗi không, có thể giúp em làm một cái luận văn không?” Trác Nhã Vận quả thực không thể tin được vào vận may của mình, thế nhưng cô lại có thể gặp Triệu Tiệm An trong trường học, mà luận văn của cô là viết về bảo tàng thành phố H, có lẽ đây cũng là cái duyên.
“Tài liệu về viện bảo tàng thành phố H tất cả đều được đưa vào bảo mật rồi, không thể tiết lộ ra bên ngoài được, tài liệu trên internet cũng không thiếu, thoải mái cho em viết thành một bài luận văn.” Triệu Tiệm An nghĩ nghĩ, có lẽ lúc đến buổi tọa đàm anh quá mức ôn hòa, cho nên những đàn em này mới có thể vừa nhìn thấy anh đã sáng mắt lên, nhìn tình hình này có lẽ là sách lược của anh đã sai từ bước đầu tiên rồi, nếu như vừa bắt đầu thái độ của anh đã giống như thái độ với nhân viên trong công ty, có lẽ những phiền hà này sẽ ít đi rất nhiều.
“Linh………..” chuông điện thoại đúng lúc vang lên, Triệu Tiệm An nhìn chỗ hiển thị tên người gọi đến là Thích Thành, thở phào một cái trong lòng: “Thật xin lỗi, tôi còn bận công việc, hẹn gặp lại.”
Triệu Tiệm An cúi đầu nhận điện thoại, nhanh chóng rời đi, hình như anh cũng không để ý đến phía sau có phải có một cô gái đang mất một chút ý chí say mê, một trái tim mềm mại cũng không hề để ý đến luận văn….
Buổi tối thứ sáu, Vạn Manh Manh lại đánh giá một câu: “Mấy hôm nay Mộc Ninh không ngốc nữa rồi, nhưng lại biến thành ngây người.” Sau đó cô ấy vui vẻ đi ra ngoài. Sau khi Mai Lộ lại lần nữa cảm thán cô không được thưởng thức vẻ đẹp mỹ lệ, bộ phim Mỹ mới chiếu cô cũng không thể đi nhìn trai đẹp cho bổ khí được rồi, Dư An Dao vẫn cầm cuốn sách đọc như cũ, nghiêm túc đến mức khiến người ta nghi ngờ có phải cô ấy chỉ nhìn sách mà không nhìn đàn ông không? Đây là nguyên văn một câu nói Mai Lộ.
Khương Mộc Ninh chỉ miễn cưỡng ngồi trên ghế lau mái tóc ướt của cô, nghe câu được câu không. Gội đầu, tắm, đuổi đi cả thân đen đủi. Cô cảm thấy hiện tại trong lòng cô tràn đầy bụi bẩn, khiến cho trái tim cô cũng có chút run sợ.
Được rồi, quá văn nghệ rồi, không thích hợp với cô, Khương Mộc Ninh vung khăn lông lên, cô quyết định xuống lầu ăn khuya, nấp đầy bụng, có lẽ thức ăn sẽ đẩy sự uất ức đang tràn đầy trong lòng cô ra ngoài một chút.