Tác giả: Từ Tiểu Miêu
“Diêm Phi tới thăm Lương Nhiên sao? Vậy đúng là quan hệ của hai người đó lúc học cùng trường cũng không tệ đúng không? Hay là Diêm Phi biết chuyện của 3 người kia, lo sợ bản thân mình cũng gặp chuyện?” Hạng Dương không khỏi suy đoán: “Lúc Diêm Phi đến đã nói gì với Lương Nhiên?”
“Không có…” Thái Thành Tể bối rối gãi đầu: “Hai chúng tôi không vào phòng, mà Lương Nhiên cũng chưa tỉnh dậy nên Diêm Phi làm sao nói gì được. Nhưng lúc mẹ của Lương Nhiên tiễn anh ta về, anh ta lo bà ta già yếu nên nói muốn xuất tiền ra để thuê người chăm sóc cho Lương Nhiên.”
“Đúng là đồng học tình thâm.” Cuối cùng anh ta nói thêm.
Hạng Dương nhíu chặt mày, trầm ngâm một lúc lâu mới nói tiếp: “Nếu suy đoán của chúng ta là đúng thì rất có thể Diêm Phi sẽ là nạn nhân tiếp theo. Tôi nghĩ chúng ta cần liên hệ với anh ta để tìm hiểu xem liệu năm đó nhóm bọn họ còn có ai khác nữa không, chúng ta phải nhắc nhở từng người chú ý an toàn bản thân và xác định mục tiêu tiếp theo của Lưu Chu dựa trên quy luật của hắn.”
“…”
Những lời anh ta nói ra không được đáp lại ngay, đặc biệt là Thái Thành Tể và Đinh Khải Nhạc còn hơi khinh thường ra mặt, có vẻ vẫn còn ghim thù bộ mặt “ông đây là nhất” của Diêm Phi lúc Diêm Hạo bị bọn họ tạm giam để thẩm tra. Không phải toàn năng lắm sao? Sao không dùng năng lực của mình để tự bảo vệ đi!
“Anh Hạng nói đúng đó, những người có khả năng là nạn nhân cũng là mục tiêu bảo vệ của cảnh sát chúng ta, huống hồ chúng ta cũng phải tìm hiểu một vài thông tin từ Diêm Phi xem năm đó giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, như vậy mới có cơ sở để dự đoán chính xác hành động kế tiếp của nghi phạm Lưu Chu.”
“Được được được…” Thái Thành Tể không nhịn được xua tay: “Ông đây cũng không thể trơ mắt nhìn anh ta chết được, dù sao cũng đã thề trước quốc kỳ quốc huy rồi, chẳng qua trong lòng không thoải mái một chút thôi. Mẹ nó chứ, nhớ lại cái bản mặt đó là đã thấy buồn nôn rồi.”
“Đúng đó, lúc anh ta tìm đủ mọi cách để giúp em trai mình thoát tội không phải bày ra bộ dạng nhà họ Diêm là nhất sao? Có bản lĩnh mời luật sư cho em trai, sao không tự mình thuê vệ sĩ đi?” Đinh Khải Nhạc cũng đi theo tức giận.
“Ai cũng có quyền mời luật sư hết, tính mạng của con người không được phép tuỳ tiện bị tước đoạt, nếu anh ta phạm tội thì chắc chắn sẽ bị pháp luật chế tài. Ý nghĩa của công việc cảnh sát là giữ gìn lợi ích của nhân dân, bảo vệ quyền lợi của họ.” Hạng Dương thở dài: “Làm việc lâu như vậy rồi mà chưa hiểu sao?”
Thái Thành Tể và Hạng Dương vào Cục không cách nhau bao lâu nên đối với những lời anh ta nói Thái Thành Tể đều hiểu, nhưng Đinh Khải Nhạc vẫn là tuổi trẻ nóng tính, thậm chí lời nói còn dữ dội hơn nhiều. Không phải cảnh sát không được phép bộc lộ cảm xúc cá nhân, nhưng việc này rất dễ ảnh hưởng đến phán đoán của bản thân rồi dẫn đến quyết định sai lầm, vì vậy những người cảnh sát ưu tú đều phải học được cách loại bỏ cảm xúc này ra khỏi đầu trong quá trình phá án, như vậy đầu óc mới có thể thanh tỉnh, đưa ra quyết định chính xác nhất được.
Nhưng lời Hạng Dương nói đều làm cho hai người trầm mặc, vài giây sau, Đinh Khải Nhạc mới nhăn nhó mở miệng: “Đừng bảo tôi đi, dù sao tôi cũng không muốn tiếp xúc với tên Diêm Phi này.”
“Đừng nhìn tôi, trước khi đội trưởng Giang đi có đặc biệt căn dặn tôi ở đây trông coi Lương Nhiên.” Thái Thành Tể giơ hai tay lên kháng cự.
“Chuyện này…” Hạng Dương hơi ngượng ngùng nhìn về phía Tô Ngôn, công bằng mà nói thì người không nguyện ý tiếp xúc với Diêm Phi nhất phải là cô gái nhỏ này, nhưng thật sự không còn cách nào khác: “Lát nữa tôi phải đến bệnh viện ở ngoại thành để xem tình hình của nạn nhân còn sống trong vụ thuyền đánh cá, nếu anh ta tỉnh lại thì phải đến phòng bệnh thăm hỏi.”
Tô Ngôn làm như không quan tâm: “Để tôi đi, vừa hay tôi cũng biết công ty nhà họ ở đâu, cũng tiện.”
“Không được, như vậy em sẽ không an toàn, liên lạc với đội trưởng Giang đi, chắc anh ấy đã báo cáo xong rồi.” Hạng Dương lẩm bẩm móc điện thoại ra gọi cho Giang Ly: “Mặc dù tất cả mọi người đều tin tưởng năng lực của em, nhưng em vẫn là người mới, không thể hành động một mình được. Thế này đi, tôi nói đội trưởng Giang chạy đến công ty Diêm Phi trước, hai người gặp nhau ở đó cho tiết kiệm thời gian.” Những lời này đều có ý tốt, Tô Ngôn vốn cũng chưa hoàn thành chương trình huấn luyện nửa năm thông thường, lại còn là một nữ cảnh sát, nếu có chuyện gì xảy ra mọi người đều sẽ thấy áy náy. Cũng không phải anh ta sai bảo đội trưởng Giang, anh ta tin Giang Ly cũng sẽ nghĩ như vậy.
Cô khẽ gật đầu, vẫy tay với mọi người rồi xoay người bước đi.
40 phút sau xe taxi của cô đã đến toà nhà Thân Viễn, công ty nhà họ Diêm chiếm toàn bộ 40 tầng cao nhất của toà nhà này, là một công ty thương mại rất lớn tại Thành phố Nam Thành.
Sau khi xuống xe, Tô Ngôn híp mắt ngẩng đầu nhìn lên nhìn cửa kính màu xanh đậm phản chiếu ra ánh sáng chói lọi dưới ánh nắng. Bỗng có cảm giác được một bóng râm bao phủ, cô quay lại nhìn, quả nhiên thấy Giang Ly đang đứng sau lưng bèn chào: “Đội trưởng Giang, chúng ta đi lên nhé?”
Giang Ly thoáng liếc nhìn miếng băng trên tay cô, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng rồi cùng cô bước vào toà nhà. Toà nhà Thân Viễn này nằm trong một khu trung tâm thương mại đắt đỏ, có thể nói là tấc đất tấc vàng, vì thế quản lý rất nghiêm ngặt, không giống như chỗ công ty điện tử Lương Thái muốn vào là vào. Nếu không phải nhân viên trong toà nhà này thì phải đăng ký ở quầy lễ tân trước mới được qua cổng thang máy.
Hai người đăng ký xong thì có thể vào thang máy, vì không phải giờ tan sở nên cũng không nhiều người. Sau khi vào thang máy, Tô Ngôn bấm đến tầng 26, miếng băng trắng đó lại rơi vào tầm mắt của Giang Ly.
Anh lặng nhìn, suy nghĩ trong lòng vài giây rồi mới nói: “Kiểm soát cảm xúc thật ra là một bài học bắt buộc đối với cảnh sát hình sự, nhưng đúng là nếu có một số cảm xúc tiêu cực không được trút bỏ kịp thời sẽ làm thay đổi tâm trạng, cứ thế mãi cũng bất lợi cho sức khoẻ tinh thần. Nhưng có nhiều cách để phát tiết cảm xúc, thực sự không cần phải làm tổn thương bản thân đâu.”
Tô Ngôn đang đưa lưng về phía Giang Ly, nghe nhưng lời này thì nét mặt có chút phức tạp. Cúi đầu nhìn miếng băng trên tay mình, cô thầm nghĩ phương thức quan tâm người khác của đội trưởng Giang đúng là độc nhất vô nhị, suy nghĩ một chút vẫn đáp lại: “Hôm nay tôi không khống chế tốt cảm xúc, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Giang Ly nghe vậy thì hơi nhíu mày, cánh môi mỏng mấp máy định giải thích ý mình thì thang máy đã đến tầng 26, bóng dáng mảnh khảnh của cô đã bước ra ngoài từ khi nào. Sau vài giây trầm mặc, anh cũng sải chân bước ra khỏi thang máy, nhưng cũng có chút ngượng ngùng. Lúc còn học ở trường cảnh sát, có ít bạn học nữ, anh lại bận học nên căn bản không có tiếp xúc với người khác phái. Đến khi đi làm, cho dù là đội hình sự hay đội chuyên án thì cũng đều là “am hoà thượng”, anh lại càng không có kinh nghiệm tiếp xúc với nữ giới.
Đột nhiên trong đội của mình lại có một cô gái nhỏ đến, anh đã cố gắng hết sức học cách chung sống hoà bình với đồng nghiệp nữ, đồng thời sau nhiều lần thất bại cũng đã đúc kết, rút kinh nghiệm để cải thiện vào lần sau. Nhưng có điều… bước chân của anh hiếm khi nặng nề đến thế, hình như vừa nãy anh lại nói sai rồi…
Chẳng lẽ lần sau gặp phải tình huống này thì vẫn nên nói thẳng để người ta dễ tiếp nhận hơn sao?
Tô Nhan tất nhiên không biết được tâm tình rối rắm của người đàn ông sau lưng, sau khi thang máy tới cô liền đi thẳng đến quầy lễ tân tập đoàn Thiên Thịnh của nhà họ Diêm.
Ba nữ nhân viên xinh đẹp đang ngồi ở quầy lễ tân nhìn thấy hai người họ bước đến thì đều đứng lên mỉm cười ngọt ngào, người ở giữa mở lời: “Xin chào hai vị, có thể giúp được gì cho hai vị?”
“Xin chào, chúng tôi là cảnh sát của Cục thành phố, muốn tìm quản lý Diêm, Diêm Phi.” Tô Ngôn báo thân phận.
“Xin hỏi có hẹn trước không ạ?” Cô nhân viên vẫn cười tươi như hoa, có vẻ đã quen với cảnh tượng này nên sau khi nhận được câu trả lời là “không” thì liền kiểm tra trên máy tính, sau đó quay lại xin lỗi: “Lát nữa quản lý Diêm có cuộc họp, nếu hai vị cảnh sát không có hẹn trước thì e là giám đốc không thể tiếp đón được.”
Sau cuộc họp họ có vài chuyện cần phải giải quyết là chuyện bình thường.
Giang Ly đang định nói gì đó nhưng bị Tô Ngôn bên cạnh nắm lấy cổ tay lắc nhẹ, anh hiểu ý nên không nói nữa, sau đó bỗng nghe người bên cạnh nói: “Gọi điện cho quản lý Diêm của các cô, nói tôi họ Tô, là người của Vĩnh Hồng.”
Cô vừa nói những lời này thì ánh mắt 3 người đứng ở quầy lễ tân lập tức hơi biến sắc, vẻ mặt có chút dò xét. Tập đoàn Vĩnh Hồng quy mô không thua kém gì Thịnh Thiên bọn họ, cả hai bên công ty cũng có nhiều lần hợp tác, vì vậy nhân viên lễ tân lúc này cũng không có gan xử lí, vội vàng gọi điện cho phòng thư ký giám đốc. Đợi một lúc, cô ta nhận được chỉ thị từ bên trên xong thì cúp điện thoại, đi vòng ra quầy lễ tân đưa tay làm động tác mời: “Xin mời hai vị cảnh sát, giám đốc đang ở văn phòng chờ mọi người.”
Nhân viên lễ tân đưa hai người vào thang máy, bấm chọn lầu rồi mới lui ra ngoài.
Tô Ngôn nhìn số tầng trong thang máy liên tục tăng lên, lặng lẽ thở dài. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng xã hội này đúng là có những lúc làm việc không theo quy tắc lại nhanh hơn nhiều.
Thang máy ‘Đinh’ một tiếng rồi từ từ mở ra, ngoài cửa có một vị thư ký nam đang chờ họ. Anh ta dẫn hai người đến cửa phòng làm việc giám đốc, vươn tay gõ cửa, sau khi được đáp lại mới ra hiệu họ có thể đi vào.
Nội thất trong văn phòng rất rộng rãi, vừa bước vào là khu tiếp khách có bộ sô pha màu đen bọc da thuần phối với tấm thảm màu trắng ngà, tổng thể tối giản mà tinh tế. Phía sau ghế là cửa sổ sát đất, nhờ vậy giúp cho toàn bộ không gian sáng sủa, đồng thời nhìn xuống cũng có thể thấy được toàn bộ phong cảnh thành phố Nam Thành.
Lúc hai người đang quan sát đồ đạc xung quanh thì Diêm Phi từ sau bức bình phong gỗ bước ra, ánh mắt quét qua Giang Ly sau đó dừng lại trên người Tô Ngôn, trên khuôn mặt nho nhã lộ ra ý cười chân thành: “Đáng lẽ cô nên gọi điện trước cho tôi, lỡ như đúng lúc tôi đang họp thì phải đợi rồi. Tôi vừa biết cô đến nên đã hoãn cuộc họp lại.”
“Cảm ơn anh Diêm đã phối hợp với cảnh sát chúng tôi làm việc, hôm nay tới đây cũng chỉ là có chút chuyện cần cùng anh tìm hiểu thêm. Anh yên tâm, chuyện chúng tôi muốn hỏi cũng không nhiều, sẽ cố gắng để không ảnh hưởng đến cuộc họp của anh.” Tô Ngôn bày ra dáng vẻ đang giải quyết việc công, nói thật thì ngay từ đầu cô đã chán ghét dáng vẻ quen thuộc này của Diêm Phi. Anh ta làm cô có cảm giác “khẩu phật tâm xà”, ngoài mặt thì tỏ vẻ vô hại như mèo nhưng trong lòng thì lại là một con hổ đang chực chờ đớp lấy con mồi.
Giống như đã sớm đoán được thái độ của cô, Diêm Phi mặt không biến sắc mời hai người ngồi xuống ghế sô pha, sau đó gọi thư ký mang vào 3 tách cà phê. Anh ta tựa người vào lưng ghế, bắt chéo chân rồi nói: “Tất nhiên là tôi sẽ nói hết những gì mình biết cho Ngôn Ngôn.”
“Anh Diêm, xin hỏi anh có biết ba người Viên Khánh Sinh, Lương Nhiên và Tiết Hòa không?” Tô Ngôn vừa nhìn chằm chằm Diêm Phi vừa hỏi, không muốn bỏ qua chút biến hoá nào trên mặt anh ta.
Giang Ly thì cầm lấy tách cà phê nhấp một ngụm, hoàn toàn không có ý muốn nhúng tay vào. Trước khi tới hai người đã bàn bạc xong, lần này sẽ do Tô Ngôn hỏi chính. Nguyên nhân trong đó thì có vẻ phức tạp, một phần cũng là vì quan hệ giữa cô với Diêm Phi có chút tế nhị, có thể lúc đối mặt với cô đối phương sẽ vì tâm tình biến hoá mà để lộ nhiều thông tin hơn.
Diêm Phi nghe vậy thì mỉm cười, nghiêng đầu nhíu mày một chút: “Tôi nghĩ đồng nghiệp của cô cũng kể lại việc hôm nay tôi đến thăm Lương Nhiên rồi đúng không? Không sai, tôi có quen biết họ, thấy 3 người họ lần lượt xảy ra chuyện nên cảm thấy rất hối hận. Nói thật thì 2 ngày nay tôi rất mệt mỏi, không đơn giản vì bận công việc, mà còn là vì phải nhín chút thời gian đến an ủi người nhà họ.” Anh ta vừa nói, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
“Vậy anh nghĩ sao về việc 3 người họ lần lượt gặp chuyện?” Tô Ngôn tiếp tục hỏi.
“Tai nạn, nếu không thì còn là gì nữa? Các người sẽ không nói với tôi những chuyện này đều có tính toán trước chứ?” Diêm Phi bất đắc dĩ giang tay ra, ra vẻ đây là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.
Nhưng chính nét mặt này lại làm cho người ta cảm thấy anh ta đang tự đắc, bất cần. Rõ ràng là anh ta đã biết cái gì đó, nhưng lại không muốn phối hợp với cảnh sát.
Lại là bộ dạng khiêu khích đó, Tô Ngôn thấy anh ta có chút nhàm chán nên không tiếp tục dây dưa vấn đề đó nữa, hỏi: “Có lẽ anh Diêm cũng quen biết Lưu Chu đúng không?”
“Lưu Chu?” Diêm Phi như không nhớ ra.
Cô lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp Lưu Chu lên rồi đẩy tới trước mặt anh ta.
“Hình như là có chút ấn tượng, tôi cũng không chắc nữa, dù sao cũng chỉ là bạn cùng trường cấp 2, lại còn không phải cùng lớp.” Diêm Phi nhìn qua: “Thật xin lỗi, trí nhớ của tôi thật sự không tốt đến vậy.”
“Đã như vậy…” Tô Ngôn nhún vai, cúi người lấy lại điện thoại, ra vẻ như chỉ đến đây vì công việc, cũng không tiếp tục hỏi nữa. Cô lại ngồi xuống, cầm lấy tách cà phê trên bàn chuẩn bị uống một ngụm thì bị Giang Ly ngăn lại.
Anh cướp tách cà phê trong tay cô, nói câu đầu tiên từ khi bước vào văn phòng: “Hôm nay chưa ăn gì, uống cái này không tốt cho dạ dày.” Giọng nói khàn khàn đầy ôn nhu khiến hai người còn lại đều sửng sốt.
Tô Ngôn: …
Diêm Phi: …
Sợ nhất là lãnh đạo đột nhiên quan tâm mình!