- Trang chủ
- Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
- Chương 503: Vương miện bóng đêm (30)
Tác giả: Mặc Linh
Ầm ầm…
Vụ nổ sau lưng khiến cho Minh Thù dừng bước. Cô quay đầu nhìn lại chỉ thấy bên kia ánh lửa ngút ngàn, ánh hồng rợp nửa bầu trời, tiếng hỗn loạn cũng dần dần vang lên.
Tiểu yêu tinh thật đáng sợ!
Ây da, giá trị thù hận của trẫm!
Minh Thù tìm kiếm một vòng xung quanh, không nhìn thấy Diêm Trạm.
“Đại tiểu thư, nhanh đi thôi, một lát nữa sẽ có người đến.” Lục Mao thúc giục.
Không thấy Diêm gia đâu?
Hắn chỉ để ý đại tiểu thư nhà hắn, hơi đâu mà đi lo cho cả tên sao chổi kia nữa, tốt nhất không tìm thấy, nhanh chóng đưa đại tiểu thư nhà hắn đi. Lão gia có nói Diêm Trạm không phải người tốt, lúc nào có thể hủy thì mau chóng hủy diệt.
Nếu Diêm Trạm không có ý gì với con gái Ôn lão gia thì ông vẫn đánh giá cao hắn, nhưng hắn đang có ý với khuê nữ nhà ông thì thật xin lỗi, chắc chắn hắn không phải người tốt gì.
Minh Thù xoay người rời đi, xuống phía bên kia núi, ngồi trên xe trở về Thanh Thị.
Trên đường còn gặp cảnh sát bố trí phòng vệ.
Lục Mao xuống xe xử lý, khi bọn họ trở lại Thanh Thị đã là nửa đêm.
“Đại tiểu thư, vụ bắt cóc Lương Thần hình như không phải người của Diêm gia làm…”
“Ừm, chắc chắn hắn không ngu đến vậy.” Nếu như hắn vì muốn giết chết Lương Thần mà làm ra chuyện lớn như vậy, Diêm Trạm hẳn chỉ là kẻ đục nước béo cò.
Hay lắm.
Hiện tại chẳng những phải kéo giá trị thù hận, còn phải đấu trí đấu dũng với tên điên kia.
Đồ ăn vặt của trẫm thì sao!
“Lương Thần đã chết chưa?”
Lục Mao nhanh chóng dùng điện thoại di động làm gì đó, nghe vậy lắc đầu: “Tạm thời chưa có tin tức. Căn nhà kia bị nổ toàn bộ, không chết cũng phải tàn tật!”
Minh Thù gật đầu: “Trông chừng biệt thự cho kỹ, Diêm Trạm trở về bắt hắn ở ngoài cho tôi.”
“Diêm gia sẽ trở về sao?” Mặc dù không hiểu những người này đang chơi trò gì nhưng với tình huống hôm nay, Diêm Trạm chắc sẽ không trở lại nữa chứ?
Minh Thù mỉm cười, giọng nói chắc chắn: “Sẽ về.”
Đúng như dự đoán của Minh Thù, một tiếng sau Diêm Trạm đã trở lại. Lục Mao thật sự bội phục đại tiểu thư liệu việc như thần, tận tâm tận lực không cho tên đấy vào, để hắn đứng bên ngoài.
Diêm Trạm trên đường trở về đã có chuẩn bị, hắn thật vất vả mới có được cảm tình tốt của cô, vậy mà giờ đây có thể bị cô phủi sạch công lao trước đây nhưng không nhịn được vẫn muốn đến tìm cô.
Diêm Trạm không xông vào. Hắn đứng bên ngoài một lúc, vốn định rời đi, đã thấy có người dẫn Quý Việt An tới…
Cô ấy lại đi gọi tên ẻo lả này tới.
Quý Việt An thấy có một người đàn ông đứng bên ngoài, còn hơi kinh ngạc: “Người đó là ai vậy?”
Người đàn ông đó đứng ở nơi ánh sáng mờ mờ, mắt đang nhìn hắn, trên mặt không thể hiện chút biểu cảm gì nhưng trong ánh mắt rất lạnh lùng giống như có thể đông đặc mọi thứ.
“Quý tiên sinh, chuyện gì không nên hỏi thì đừng hỏi.” Người bên cạnh nhắc nhở.
Quý Việt An kinh hãi không ngừng, người đàn ông này vừa nhìn là biết không phải người bình thường, cô gái kia lại để một người đàn ông như vậy đứng bên ngoài…
Lúc Quý Việt An ra về, Diêm Trạm vẫn còn đứng bên ngoài.
Hắn nhìn thấy người đàn ông đột nhiên bước ra giữa đường hai bước, chặn đầu xe của hắn.
Tài xế không dám lái qua, chỉ có thể dừng lại, mở cửa xe ra yếu ớt kêu một tiếng: “Diêm gia…”
Chặn xe làm cái gì vậy!
Nửa đêm rồi muốn dọa chết người sao!
Diêm Trạm không để ý tới tài xế, cả cơ thể toát ra sự lạnh lẽo trực tiếp đi tới cửa sau xe. Cửa sổ xe không đóng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Quý Việt An:
“Cậu vào đó làm gì?”
Quý Việt An cảm giác như bị một con dã thú nhìn mình chằm chằm, hầu như máu trong cơ thể đều bắt đầu đông lại. Hắn hơi ngập ngừng nói: “Nấu… cơm…”
Diêm Trạm: “…”
Hắn nói gì?
Lão tử nghe không rõ.
Phát triển đến mức nấu cơm rồi sao?
Quý Việt An chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt so với vừa rồi càng kinh khủng hơn, hắn nói sai cái gì sao? Không có mà, chỉ là nấu cơm thôi! Cô ấy còn giận mình không thể ngày ngày nấu cơm cho cô, muốn hắn chỉ làm đầu bếp cho cô, có chỗ nào không đúng sao?
“Nhanh đưa Quý tiên sinh về.”“Diêm gia.” Lục Mao từ bên trong chạy ra, kéo Diêm Trạm lại trước khi hắn ra tay. Hắn quay đầu căn dặn tài xế:
Tài xế gật đầu liên tục, sắc mặt trắng bệch lên xe đạp cần ga, đưa Quý Việt An đi khỏi.
“Diêm gia, ngài làm cái gì vậy?” Lục Mao thấy người đi rồi, bắp chân của hắn hơi run rẩy nhưng vẫn phải hỏi rõ Diêm Trạm.
“Hắn nói hắn tới nấu cơm cho cô ấy?” Cơm của tên ẻo lả đó thì có gì ngon chứ? Nấu cơm, việc này, chẳng lẽ không đúng… là quan hệ đó sao? Thật đáng giận, thật muốn giết người!
“Ơ…” Đâu có nói gì sai đâu. Đôi mắt của Lục Mao đột nhiên co rút lại, lui về phía sau mấy bước, run lập cập nói:
“Diêm gia… chuyện gì từ từ nói, ngài lấy dao ra làm gì?”
Ở đâu móc ra cây dao vậy!
Cũng không thấy từ lúc nào hắn cầm cây dao ra, đột nhiên xuất hiện cây dao, hù chết người ta.
Lục Mao đã vọt vào trong biệt thự, còn chưa kịp kêu cứu đã đâm đầu vào Minh Thù, còn bị lôi áo xách trở ra.
“Đại tiểu thư…” Vẻ mặt Lục Mao cầu xin, cô nhanh chóng nhìn người đàn ông bên ngoài, hắn như muốn giết người vậy!
Ánh mắt Minh Thù nhìn vào cây dao trong tay của hắn, mỉm cười: “Diêm tiên sinh, nửa đêm cầm dao ở ngoài biệt thự của tôi làm gì?”
Diêm Trạm từng bước một đi về phía Minh Thù.
Minh Thù đứng trên bậc thang của ngôi biệt thự, hắn đứng ở phía dưới. Diêm Trạm ngước đầu đối diện cô: “Em có quan hệ như thế nào với hắn?”
“Hắn nào?”
“Quý Việt An.”
“Anh cảm thấy là quan hệ như thế nào, chính là quan hệ như thế ấy.” Ngươi dám đụng tới giá trị thù hận của trẫm, cho ngươi tức chết, tên điên này.
Còn có thể có quan hệ gì, đã nấu cơm cho cô rồi…
Lão tử cực khổ dẫn dắt, chỉ bảo, lại bị một người ngoài vô duyên vô cớ tha đi rồi!
Không được!
Diêm Trạm không phục, hắn lộ ra một nụ cười âm hiểm: “Vậy tôi sẽ đi giết hắn.”
Rất tốt, đụng đến giá trị thù hận của trẫm, bây giờ còn muốn đụng tới đầu bếp của trẫm, ngươi chết sẽ không được lên thiên đường!
[Cửu thiếu, cậu nhanh tỉnh táo một chút, đừng tìm đường chết.]
Không thể bình tĩnh được, bây giờ hắn chỉ muốn giết tên Quý Việt An kia. Cô dựa vào cái gì mà đi ăn đồ của hắn, dựa vào cái gì mà lại nhìn hắn, khiến cho mình đố kỵ đến nỗi muốn cầm dao giết người.
[…] Bây giờ, cửu thiếu điên rồi sao.
Lạnh run lập cập.
Cứu mạng!
Minh Thù cũng cho rằng Diêm Trạm bị chọc tức điên nhưng sau đó cơn giận của hắn lại dần dần hạ xuống, dao cũng thu lại, thậm chí trên mặt lộ ra nụ cười mỉm lúng túng.
Minh Thù: “…” Có bẫy!
Diêm Trạm kéo tay Minh Thù, giọng trầm thấp lộ vẻ mệt mỏi, trong lúc bất chợt cả người đột nhiên suy nhược: “Tôi rất mệt, có thể cho tôi vào không?”
Ưm…?
Không phải lúc nãy còn muốn đi chém chết Quý Việt An sao? Sao đột nhiên lại kêu mệt rồi?
Chắc là đang diễn kịch đúng không?
Có câu nói như thế nào nhỉ, biết là diễn nhưng khi nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn lại vẫn mềm lòng.
Minh Thù yên lặng một lúc: “Vào đi.”
Lúc Diêm Trạm đi ngang qua Lục Mao, Lục Mao thấy khóe miệng của Diêm Trạm cười rất quái dị. Hắn liền giật mình muốn tự tay giành lại đại tiểu thư nhà hắn.
Đại tiểu thư, người đàn ông này không có ý tốt đâu.
Bây giờ, hắn giống như một tên sát nhân điên cuồng biến thái bắt đầu cuộc hoan hỉ.
Nhưng Lục Mao không giành đại tiểu thư nhà mình lại, hắn trơ mắt nhìn cánh cổng lớn của ngôi biệt thự bị Diêm Trạm đóng lại.
Không biết một trận gió lạnh từ đâu thổi tới, toàn thân Lục Mao đều nổi da gà, da đầu từng cơn tê dại. Hắn chật vật nuốt từng ngụm nước bọt, rùng mình móc điện thoại ra gọi cho lão gia.