- Trang chủ
- Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
- Chương 407: Chuyển Phát Nhanh Âm Dương (13)
Tác giả: Mặc Linh
Có đồ ăn vặt dẫn đường, rất dễ đàm phán.
Minh Thù gọi Tiểu Hồng đến.
“Đại nhân.” Tiểu Hồng nhìn Tạ Hồi, có chút sợ: “Có chuyện gì vậy?”
“Đi tìm vài con quỷ gần người chết đến đây.” Minh Thù dặn dò:
“Biết phải tìm loại nào chưa?”
“Hiểu rồi.” Tiểu Hồng gật đầu, biến mất như làn khói.
“Người chết quanh đây tôi đều đã lục soát, không có quỷ.” Nếu có, hắn đã sớm nghĩ cách để hỏi rồi.
“Một mình ngươi sao biết được quỷ trốn ở đâu?” Minh Thù chê.
Tạ Hồi: “…”
Tiểu Hồng không tìm thấy quỷ nhưng cô ta đưa Linh Yển đến, hoặc nói Linh Yển đưa cô ta trở về.
Linh Yển nhìn một người một quỷ bên bồn hoa vẫn bình tĩnh, đột nhiên trầm lặng, nhiệt độ bốn phía chợt giảm xuống.
“Mẹ nó!” Tạ Hồi trực tiếp chửi tục:
“Thứ gì vậy.”
Tuyệt đối không phải người.
Cũng không phải quỷ.
“Ngươi ăn hết quỷ rồi?” Minh Thù nheo mắt nhìn Linh Yển.
Linh Yển đạp mặt đất nhẹ nhàng lướt qua, ngữ khí xem thường: “Thứ này ta sẽ ăn sao?”
Tiểu Hồng rục rịch, nhanh như chớp lùi về sau Minh Thù báo cáo: “Tôi phát hiện hắn ở một hiện trường vụ án, sau đó hắn liền đánh bay mấy tiểu quỷ kia.” Siêu khốc liệt.
Minh Thù cười khẽ: “Ngươi muốn giấu giếm điều gì?”
Linh Yển cực kỳ không thiện ý nhìn chằm chằm Tạ Hồi nhưng lại hỏi Minh Thù: “Hắn có quan hệ gì với ngươi?”
Tạ Hồi vô cớ dính đạn, hắn có quan hệ gì với An Ca? Hắn có thể có quan hệ gì với An Ca?
Đây là nhân viên công vụ của địa phủ, là kiểu giết quỷ không chớp mắt.
Nghĩ mà toàn thân nổi da gà.
Minh Thù mỉm cười: “Bạn trai ta.”
Bạn trai mới nhận chức - Tạ Hồi: “…”
Sao cô có thể tự ý cho tôi danh phận, cô hỏi ý kiến của tôi chưa?
Hỏi rồi sao!
“Vậy sao.” Thần sắc Linh Yển sắc lạnh hơn, ánh mắt nhìn Tạ Hồi chằm chằm càng không có thiện ý: “Người quỷ khác biệt, ngươi chưa từng nghe qua ư?”
Minh Thù buông tay: “Giết hắn rồi thì không phải người quỷ khác biệt nữa.”
Linh Yển ổn định lại nội tâm dậy sóng, giọng nói âm u: “Chi bằng ta giúp ngươi một tay giết hắn đi, để các người sớm ngày đoàn tụ.”
Biểu hiện của Minh Thù cực kỳ hào phóng: “Mời.”
Linh Yển: “…” Không biết xấu hổi, lão tử bái phục.
Tạ Hồi: “…”
Mọi người hỏi ý kiến của tôi chưa? Ai muốn chết! Không phải, ai là bạn trai cô!
“Tạ tiên sinh?” Tiếng của Tô Nhu đột nhiên vang lên, cô ta đi từ phía cửa tiểu khu, tò mò hỏi: “Anh đứng đây làm gì?”
Thân thể của Tạ Hồi cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía Minh Thù nhưng lúc này Tô Nhu không thấy cô, cũng không thấy Linh Yển và Tiểu Hồng, chỉ nhìn thấy mình hắn.
“Ha ha, không có gì, không có gì, đợi bạn thôi.”
“Vậy à, tôi còn tưởng rằng Tạ tiên sinh có chỗ nào không thoải mái đấy.” Tô Nhu cười cười:
“Tôi còn chưa cám ơn anh, chuyện của em gái tôi đều nhờ anh.” Lo chuyện bao đồng.
Tạ Hồi hiển nhiên không phát hiện ra sự oán độc trong nụ cười của Tô Nhu: “Đừng khách khí, chuyện nhỏ mà, đây là công việc của chúng tôi.”
“Trên người cô ta có thứ ngươi muốn tìm.” Chẳng biết Linh Yển đứng bên cạnh Minh Thù tự khi nào, đẩy Tiểu Hồng bay về chỗ cũ:
“Cho dù cô ta không liên quan, cô ta cũng từng tiếp xúc với thứ đó.”
Minh Thù nghiêng đầu, mỉm cười: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (*), ngươi đừng tưởng rằng như thế thì ta sẽ quên chuyện ngươi muốn giết ta.”
Trí nhớ của trẫm rất tốt.
Một túi đồ ăn vặt hối lộ cũng không quên!
Linh Yển liếc nhìn cô, nụ cười âm dương quái khí: “Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ngươi đã thành công thu hút sự chú ý của ta.”
Thái độ của Minh Thù khoa trương: “Có phải tiếp theo ngươi sẽ nói, chỉ có nữ quỷ xinh đẹp và tài hoa như cô mới xứng với ta?”
Linh Yển: “…” Còn dám tự luyến à?
Còn xinh đẹp và tài hoa nữa chứ… Được thôi, xinh đẹp thì quả thực có, còn tài hoa là cái quỷ gì? Ngươi có ư? Lão tử chỉ thấy một kẻ thần kinh.
Minh Thù nói tiếp: “Yên phận làm quỷ, bớt xem kịch bại não đi.”
Minh Thù xoa xoa cánh tay, những lời bá đạo của tổng tài nói ra từ miệng của kẻ thần kinh, sao lại đáng sợ như vậy.
Tạ Hồi và Tô Nhu nói chuyện xong, Tô Nhu lên lầu, hắn nhìn về phía Minh Thù và Linh Yển: “An Ca cô nương, xin hỏi vị này là?”
“Cô hồn dã quỷ, không cần để ý.”
Tâm tình Linh Yển vốn không tốt, càng chìm sâu, Tạ Hồi cảm giác bốn phía càng lạnh hơn.
Hắn cười nhạt, phất tay áo rời đi. Có lòng tới báo cho ngươi tin tốt, vậy mà đối xử với lão tử như thế, tự mình điều tra vậy!
Tức chết được.
“Nhớ tức giận thêm nhé!”
Minh Thù còn nói với theo.
Linh Yển cắn răng, quay lại bóp chết ngươi, bóp chết ngươi…
Đúng, đi bóp chết ngươi.
Linh Yển dừng một chút, nháy mắt lắc mình biến mất trong không khí, dường như chưa từng xuất hiện vậy.
“An Ca, đó là ai?” Tạ Hồi kiên trì hỏi:
“Hắn là người hay là quỷ?”
Minh Thù tặng hắn một nụ cười: “Ta đâu biết, ngươi hỏi hắn ấy.”
“Tôi chưa từng thấy kiểu…” Tạ Hồi nói thầm:
“Cảm giác hắn xuất hiện, cả người đều đông lại. Cô quen hắn, hắn là ai vậy?”
“Không quen.”
“Cô và hắn nói chuyện lâu như vậy, sao lại không quen.”
“Mất trí nhớ.”
“…”
Vào đêm.
Minh Thù nhìn thấy đoàn thiên sư của Tạ Hồi, có lẽ là tập tục của thiên sư, những chiếc quần họ mặc có những điểm tương đồng và khác biệt với của Tạ Hồi, vô cùng nóng mắt.
Thiên sư vây quanh Minh Thù quan sát một hồi, ai nấy đều có vẻ ngạc nhiên.
“Đây chính là An Ca?”
“Nhỏ như vậy, sao nhìn giống người bình thường thế.”
“An Ca vui, vạn quỷ buồn. An Ca cười, vạn quỷ diệt. Cô ấy bây giờ như vậy… là muốn diệt quỷ sao?”
“Người này không phải là giả chứ?”
Người này cười tựa như hoa, như em gái hiền lành nhà bên, nhóm thiên sư đều cảm thấy đây không phải là An Ca mà bọn họ từng nghe.
Tạ Hồi bên cạnh phỉ nhổ: “Lời đồn không thể tin, cô ấy vẫn cười như vậy, chưa từng thấy cô ấy giết quỷ.”
Đoàn thiên sư vây quanh Minh Thù xì xào nửa ngày, Minh Thù vẫn bình tĩnh như thường, ăn đồ ăn vặt.
Muốn về tìm nữ chính ăn chân giò.
Khi nào thì mọi người bắt đầu làm việc.
Có thể làm việc xong rồi mới nói chuyện không.
Trẫm thật là đói.
Minh Thù thực sự không chịu được đám người kia dông dài: “Các ngươi muốn đợi lát nữa hung thủ giết người xong, còn có thể thuận tiện bỡn cợt tốc độ làm việc của các ngươi?”
Đoàn thiên sư: “…”
Tạ Hồi mau chóng chào mọi người, chia xong khu vực. Nhóm thiên sư tản ra từng người, cuối cùng bốn bên cũng yên tĩnh trở lại.
Tạ Hồi và Minh Thù chỉ phụ trách trung tâm thành phố.
Bọn họ mở ra một gian phòng trong phần mềm, tất cả mọi người đều liên kết, không sai… Hiện tại thiên sư làm nhiệm vụ đều tiết kiệm thời gian, vì vậy các âm thanh không ngừng vang lên.
“Đại nhân, cô xem, đó là Tô Nhu.” Tiểu Hồng chỉ vào một bóng lưng cách đó không xa.
Tô Nhu đang đi về hướng tàu điện ngầm, Minh Thù không hề nghĩ ngợi liền đi theo.
“Này, cô đi làm gì!” Tạ Hồi gọi một tiếng, thấy Minh Thù không để ý đến mình, hắn chỉ có thể đi theo.
Tô Nhu đi không nhanh, rất dễ dàng Minh Thù đã có thể đuổi kịp.
Làm quỷ rất dễ trốn được soát vé, Minh Thù theo Tô Nhu vào tàu điện ngầm, nhìn cô ta tìm một chỗ ngồi xuống.
Tạ Hồi có thể phát hiện Minh Thù đang theo dõi Tô Nhu, cũng giả dạng che đậy hành tung: “Cô theo dõi cô ta làm gì?”
Minh Thù trả lời nghiêm túc: “Chuẩn bị tìm một chỗ đánh cô ta.”
Đánh người thường xuyên sẽ gây thù hận.
***
(*) Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Không có chuyện gì mà tự dưng đối xử tốt, không phải kẻ gian cũng là trộm.