- Trang chủ
- Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
- Chương 387: Toàn Chức Gian Thương (34)
Tác giả: Mặc Linh
Minh Thù lấy thuốc bôi một lần nữa cho hắn: "Gần đây anh làm gì vậy?"
"Không có... không làm gì cả." Chỉ đi đánh Tiêu Cảnh Hàn một trận, ai bảo hắn ta tự đi đánh mình.
Minh Thù dùng bông gòn cẩn thận bôi thuốc: "Không làm gì sao? Không làm gì sao vết thương lại nặng lên? Anh cố ý làm lãng phí thuốc của tôi hả?"
"Tôi không biết, chẳng lẽ không phải thuốc của Đại thần quá hạn rồi sao?" Thư Lâm mạnh miệng. "A… Đại thần sao lại ngược đãi một bệnh nhân như tôi?"
Minh Thù buông lỏng một chút: "Tôi thích."
Thư Lâm rất ấm ức: "Đau quá."
"Biết đau là tốt rồi, chứng minh còn chưa chết." Minh Thù buông áo hắn ra: "Không đau thì anh phải nằm dưới đất rồi."
"Muốn nằm cũng phải nằm cùng nhau." Thư Lâm tức giận nói: "Tôi sống là người của cô, chết là quỷ của cô!"
"Coi nhiều cảnh não tàn quá rồi nhỉ?"
Tiểu yêu tinh này hết thuốc chữa rồi.
"Về sau coi ít thôi, coi nhiều dễ bị tâm thần lắm."
Thư Lâm: "..."
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Không chấp nhặt với kẻ tâm thần.
Minh Thù dọn dẹp rồi bắt đầu vào trò chơi, Thư Lâm ôm laptop ngồi bên cạnh Minh Thù: "Đại thần, cô dạy tôi đánh quái đi"
"Không.” Trẫm rất bận rộn.
"Đại thần."
Thư Lâm ỷ gần đây Minh Thù không ghét hắn, không biết xấu hổ chui vào lòng Minh Thù: "Cô dạy tôi đi."
Minh Thù: "..."
Sao lại phiền như vậy chứ!
Minh Thù một cước đá văng hắn: "Còn gây sự nữa thì cút ra ngoài!"
Thư Lâm: "..."
[Thế giới] Tái Lai Nhất Thứ: Đại Lão, có thể rẻ hơn chút không, ta rất nghèo.
[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Không giả dối, có mua hay không?
[Thế giới] Tái Lai Nhất Thứ:... Mua.
[Thế giới] Khô Lâu: Gian thương lại trả giá.
[Thế giới] Ly Ca: Bang chủ, trong lòng người biết là được rồi, còn nói ra ngoài làm gì ạ!
Người của Đệ Nhất Lâu đều có người cày giúp. Ban ngày bọn họ hầu như ít thăng cấp nhưng buổi tối người cày giúp sẽ hỗ trợ thăng cấp, cho nên bây giờ vẫn là Minh Thù có cấp thấp nhất, cô cũng cảm thấy mình nên thăng cấp, nếu không... có một vài thứ sẽ không thể làm được.
Cô gọi người đi phó bản.
Minh Thù quét xong hai phó bản, vừa quay đầu thì thấy Thư Lâm núp ở góc sofa nhìn chằm chằm màn hình rồi đờ ra, tựa hồ như không biết nên làm cái gì.
Minh Thù gõ ngón tay trên bàn phím, Thư Lâm ngẩng đầu nhìn qua, một lát sau lại rũ xuống như người đáng thương bị bỏ rơi.
"Mua cho tôi một tháng đồ ăn vặt, tôi sẽ dạy anh."
Trẫm là vì đồ ăn vặt.
Vì đồ ăn vặt.
Vì đồ ăn vặt.
Thư Lâm chớp mắt, cười vui sướng: "Ừ, mua cho cô cả đời cũng được."
Hắn ôm laptop lại gần. Minh Thù dạy hắn đi phó bản, sau đó chưa đến ba phút, Thư Lâm bị tiêu diệt. Hắn ấm ức nhìn Minh Thù.
"Ngón tay anh không phối hợp được sao?"
"Tôi có thể mà!"
Minh Thù mở lại phó bản nhưng mà kết quả vẫn vậy, không đến mấy phút hắn đã bị diệt rồi.
"Anh chỉ thích hợp đi phó bản cấp thấp thôi." Minh Thù tổng kết.
Thư Lâm bước tới, chui đầu từ khuỷu tay Minh Thù vào, cả người như được Minh Thù ôm lấy: "Cô nắm tay dạy tôi đi, tôi nhất định có thể học được!"
"Học sinh tiểu học cũng lợi hại hơn anh."
Học sinh tiểu học có thể đáng yêu như tôi không? Không phải, học sinh tiểu học có thể lợi hại hơn tôi?
Trong lòng muốn nổ tung, hắn tội nghiệp bĩu môi.
Minh Thù lấy laptop của hắn rồi ôm hắn. Cô mở phó bản ra:
"Đừng mạnh mẽ xông tới trước mặt quái vật! Ngươi coi mình là hiệp sĩ kim cương, bách độc bất xâm sao?"
Lúc cô nói chuyện không nhẹ không nặng, luôn mang theo nụ cười thản nhiên. Nhiệt khí truyền tới bên tai hắn, Thư Lâm cảm giác tim mình không theo quy luật nhảy loạn lên.
Đáy lòng rung động rất rõ ràng.
Mặc dù Thư Lâm cảm thấy điều này có chút là lạ.
Muốn tán một người thì nhất định trong lòng phải nhận định là người mình thích.
Diễn kịch phải diễn nguyên bộ.
Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, cô chỉ là đang diễn kịch thôi.
"Thấy rõ chưa?" Giọng nói êm ái rơi vào bên tai, phảng phất như tình nhân nỉ non, có thể kích thích tiếng lòng.
Thư Lâm mới vừa cố bình tĩnh lại, bị những lời này của Minh Thù đánh bại, hắn có chút tuyệt vọng nói: "Chưa..."
Hắn có phải xong đời rồi không…
"Có phải não anh phát triển chưa đầy đủ không?"
Thư Lâm liền bình tĩnh lại, cô mới là não phát triển chưa đầy đủ thì có, có biết lão từ vì diễn tốt con người này mà tiêu tốn bao nhiêu sức lực không?
Đồ thần kinh làm sao hiểu được.
Sao ta lại đi thích cái đồ thần kinh được, vừa nãy chắc chắn là đầu có vấn đề rồi.
Minh Thù đang làm mẫu một lần, Thư Lâm có chút tức giận. Khi Minh Thù để hắn đánh thử, hắn đã xuất sắc hoàn thành một màn song sát.
Minh Thù nhìn hắn với ánh mắt khác, Thư Lâm ngạc nhiên, làm điệu bộ vui mừng: "Đại thần, đại thần... vừa rồi có phải ta rất lợi hại, ta đã nói là ta có thể mà."
Minh Thù sờ sờ đầu hắn: "Cực khổ rồi."
Vì giữ mối quan hệ này, thực sự đã rất cực khổ.
Minh Thù buông tay ra, chuẩn bị trở về chỗ của mình thì Thư Lâm đột nhiên kéo cô lại. Hắn nhìn Minh Thù, mấp máy khóe môi rồi nghiêng người qua.
Hai người vốn dĩ cách nhau rất gần, hắn chỉ cần hơi di chuyển là có thể hôn Minh Thù.
Bờ môi mềm mại chạm vào khóe môi Minh Thù, hắn hô hấp chậm chậm, quay người đè Minh Thù xuống ghế sofa. Hôn rất ngây ngô cũng rất nồng cháy.
Hai người tách ra thế nào Thư Lâm không nhớ nữa. Hắn chỉ nhớ Minh Thù đứng dậy dọn dẹp màn hình laptop đen sì dưới mặt đất, quần áo trên người xộc xệch nhưng vẫn mặc trên người.
"Cái kia..."
"Khó chịu thì đi nhà vệ sinh đi." Minh Thù chỉ về phía nhà vệ sinh.
Ai muốn đi vệ sinh!
Ai muốn đi vệ sinh chứ!
"Tôi..." Đầu óc Thư Lâm có chút rối bời, còn phải giữ vững thân thể: "Vừa rồi tôi... hôn cô, cô không có gì muốn nói với tôi sao?"
Minh Thù suy nghĩ một chút: "Khả năng hôn rất kém."
Thư Lâm cảm giác như sấm sét giáng xuống đầu, kỹ năng hôn của hắn kém sao? Cô cần phải nói huỵch toẹt ra sao? Lão tử ta cần thể diện!
"Quan hệ của chúng ta bây giờ là gì?" Thư Lâm nén lửa giận, căng thẳng hỏi.
"Có thể có quan hệ gì chứ, anh hôn tôi một cái mà còn muốn tôi phải chịu trách nhiệm sao?" Minh Thù nheo mắt, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi.
"Giữa ban ngày quả thực rất thích hợp mơ mộng hão huyền."
Thư Lâm đột nhiên ngồi thẳng dậy: "Nếu cô không thích tôi, vì sao không đẩy tôi ra? Cô ngầm đồng ý chính là thích tôi, tôi muốn làm bạn trai cô!"
"Tôi đẩy anh ra, anh sẽ bị vỡ đầu." Minh Thù nghiêm túc nói như thật.
"Tôi không muốn giết người."
Thư Lâm quét mắt một vòng xem thử. Vị trí ban nãy của họ nếu như cô đẩy hắn ra, trọng tâm tất nhiên hướng ra phía ngoài, nhất định là sẽ đụng vào... Thư Lâm tuyệt vọng, tại sao có thể như vậy.
"Vậy tôi cũng vẫn muốn làm bạn trai cô." Thư Lâm chí khí hùng hồn.
"Cô hôn tôi rồi thì phải chịu trách nhiệm!"
"Chưa ngủ cùng nhau, trách nhiệm gì chứ!" Trẫm chỉ muốn chịu trách nhiệm với đồ ăn vặt.
Thư Lâm xúc động bắt đầu cởi quần áo: "Vậy cô tới đây ngủ với tôi đi."
Đợi đã!
Tại sao mình lại nói như vậy?
"..." Thần kinh à! Minh Thù bình tĩnh nhìn ngón tay hắn đang đặt ở nút thắt thứ hai trên áo, khóe miệng vểnh lên: "Nói đạo lý chút đi, là anh hôn tôi trước!"
Thư Lâm thuận thế buông tay xuống: "... Vậy tôi chịu trách nhiệm với cô."
Minh Thù cười, giọng nói dịu dàng: "Tôi rộng lượng, không cần anh chịu trách nhiệm. Cứ coi như bị chó cắn một cái."
Thư Lâm: "..."
Lại mắng người!
Lão tử không làm nữa!