- Trang chủ
- Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
- Chương 297: Hắc Liêu Võng Hồng (17)
Tác giả: Mặc Linh
Trong phòng khách, thiếu nữ ngồi trên sô pha uống cà phê ăn bánh ngọt.
Bệ Hạ dựa vào bên cạnh cô, đôi mắt trông mong nhìn cô, kêu miao miao.
Giang Vọng: "..."
Sao mèo lại ở chỗ này!
"Miao..."
Bệ Hạ thấy Giang Vọng đi vào, u oán kêu với hắn một tiếng, con sen này không cho ta ăn.
"Tô tiểu thư, xin hỏi mèo của tôi tại sao ở chỗ này?"
Giang Vọng đóng ở cửa phòng họp, thuận tay khóa trái.
Lát nữa có người đẩy cửa vào thấy cái hình ảnh gì kỳ quái sẽ không dễ giải thích.
Về phần cái hình ảnh kỳ quái gì thì Giang Vọng cũng không biết, chính là một loại trực giác nói cho hắn biết phải khóa cửa.
"Giang tổng không phải nói đây là nuôi cho tôi sao?"
Minh Thù nhướng mày nhìn hắn, khóe miệng cong lên nụ cười thản nhiên: "Sao không thể ở chỗ của tôi?"
Cô buông tay xuống chụp lên thân thể Bệ Hạ.
Ngón tay trắng nõn từ từ đặt dưới cổ Bệ Hạ, Bệ Hạ thoải mái khò khè cọ cọ.
Con sen không cho ăn, sờ sờ vuốt vuốt cũng là con sen tốt.
Giang Vọng cũng không đơn thuần như Bệ Hạ, cô là muốn bóp chết Bệ Hạ chứ gì?
Từ từ...
"Vậy cô thừa nhận là bạn gái của tôi à?"
Giang Vọng đột nhiên đi vào trọng tâm vấn đề, hoàn thành mục đích quan trọng hơn.
Minh Thù mỉm cười, thừa nhận cái con khỉ!
Cô buông Bệ Hạ ra, từ sô pha đứng dậy đi tới chỗ của Giang Vọng. Mỗi một bước đi đều cực kỳ thong dong, dường như dẫm lên quả tim Giang Vọng.
Giang Vọng tim đập nhanh không hiểu.
Làm gì?
Đừng tới đây!
Tới nữa lão tử sẽ la lên!
Bình tĩnh, lão tử có thể thắng!
Cái tay lúc nãy gãi cằm cho Bệ Hạ đưa về phía hắn, mang theo ấm áp cầm cánh tay hắn, rất mềm mại nhẵn nhụi.
Sau đó... Thân thể hắn đột nhiên xoay tròn dữ dội, không chút lưu tình mà bị ném vật ra trên mặt đất.
Trong nội tâm Giang Vọng, rung động gì cũng không còn, cáu kỉnh điên cuồng trong lòng nhưng mà vẫn ngăn được quyết tâm đánh Minh Thù của hắn.
Minh Thù vỗ vỗ mặt Giang Vọng, nụ cười ôn nhu: "Đấu với tôi, anh không có cửa thắng."
Giang Vọng: "..."
Trời đất, muốn đánh nhau thật, quân tử ai cũng đều xem thường động thủ.
Minh Thù đứng dậy, làm động tác vỗ vỗ bụi tuy chẳng có hạt nào trên người, nói sâu xa:
"Giang tổng, không muốn tôi cùng anh họ bêu xấu anh, anh an phận một chút, còn dám gây chuyện thì không phải chỉ đơn giản là đánh một trận thôi đâu."
Giang Vọng khinh thường, hắn có cái gì mà bêu với không bêu, chuyện xấu miêu nô lớn nhất hiện tại cũng bùng nổ rồi, hắn cũng thành công giải quyết nguy cơ bị mọi người hoài nghi.
Lão tử sợ cái gì!
Chúng ta online gặp!
Minh Thù mỉm cười rời phòng họp.
"Miao miao..."
Bệ Hạ từ trên sô pha nhảy xuống đuổi theo Minh Thù ra ngoài, khinh thường liếc Giang Vọng nằm trên đất.
Ngay cả một người phụ nữ cũng đánh không thắng, theo thể loại sen như ngươi thật không có tiền đồ.
Giang Vọng: "..."
Một con mèo cũng dám kêu gào với lão tử!
[Cửu thiếu, phóng hạ đồ đao (*).]
Hệ thống sợ Giang Vọng thực sự xông ra chém mèo, sợ hãi thốt lên.
[Ngài thiên tài như vậy, tính toán với một con mèo không phải sẽ hạ thấp thân phận của ngài sao? Chúng ta nhân từ tha cho nó một mạng.]
Cửa phòng họp đang đóng bị đẩy ra, một nhân viên ánh mắt quái dị nhìn Giang Vọng còn đang cầm dao nằm trên mặt đất.
Nhân viên run lẩy bẩy: "Giang tổng... Ngài... Làm gì vậy?"
Giang Vọng bình tĩnh từ dưới đất đứng lên, nhìn nhân viên: "Vừa nãy cậu thấy cái gì?"
"Tôi..."
Ánh mắt nhân viên rơi vào con dao nằm trên tay Giang Vọng, nhanh chóng nhìn xung quanh phòng họp, miệng lẩm bẩm:
"Kỳ quái, rõ ràng thấy Giang tổng vào đây sao lại không thấy ai, phải đi nơi khác tìm xem."
Nhân viên nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng họp.
...
Minh Thù vừa đánh Giang Vọng xong, vừa mới bước ra cao ốc Giang gia liền nhận được điện thoại của anh họ nhà mình, cô còn tưởng rằng anh họ đến khởi binh hỏi tội, dù sao cô thấy quan hệ giữa anh họ và Giang Vọng có chút mập mờ.
Nhưng ai ngờ anh họ vừa há mồm liền nhờ cô đến ga xe lửa đón người, còn không cho cô từ chối.
Đón ai?
Không biết, anh họ chưa cho cô một cái tên.
Nói là bạn hắn.
Bạn anh họ không đi máy bay lại ngồi xe lửa, có bệnh chắc?
Minh Thù gọi điện thoại lại: "Anh họ, anh nghĩ em có khả năng đặc biệt có thể liếc mắt liền nhận ra bạn anh sao? Chưa nói chuyện em dựa vào cái gì phải đi đón người giúp anh, mua đồ ăn vặt em mới đi!"
"..."
Anh họ im lặng một lúc: "Mua cho em, nhưng em phải giúp anh một chuyện."
Có đồ ăn, Minh Thù liền mặt mày rạng rỡ cực kỳ dễ nói chuyện: "Mời anh họ nói."
"Sau khi đón được người, em nói em là bạn gái anh để cho cô ấy nhanh đi về, đừng tới tìm anh nữa."
"Anh họ, người ta lặn lội ngàn dặm anh còn cầm thú như vậy?" Minh Thù gay gắt nói.
"Có muốn đồ ăn vặt không?"
"Đi đi."
Đáng thương con gái nhà người ta vượt ngàn dặm xa xôi.
Đương nhiên, Minh Thù sẽ không vì chút đồ ăn vặt mà bị anh họ thu mua, chủ yếu là lần trước anh họ giúp cô vụ weibo.
Minh Thù cúp điện thoại, ánh mắt nhìn con mèo xinh đẹp đã theo cô ra ngoài.
"Mày theo ta làm gì? Sen của mày ở bên trong, nhanh quay về đi, ta không có cá khô nhỏ cho mày ăn."
"Miao miao."
Bệ Hạ ngồi dưới đất, nghiêng đầu nhìn cô ánh mắt đắm đuối được ánh sáng tô điểm càng thêm đáng yêu:
"Miao miao."
Minh Thù: "..."
Trẫm không có cá khô nhỏ! Có cũng không cho ngươi!
Đừng tưởng rằng ngươi xinh đẹp đáng yêu, trẫm sẽ chứa chấp ngươi!
Một núi không thể có hai vua biết không?
"Miao miao...miao miao..."
Dường như Bệ Hạ nghe không hiểu Minh Thù nói, dù sao Minh Thù đi một bước, nó cũng đi một bước.
Minh Thù: "..."
Trên đường xe cộ tấp nập, có thể từ mèo xinh đẹp thành một đống thịt mèo.
Cuối cùng, Minh Thù vẫn bế Bệ Hạ lên bắt cóc.
Thành phố này tổng cộng có hai trạm xe lửa, anh họ muốn cô đi trạm xe lửa là trạm phía nam có lưu lượng người lớn nhất.
Minh Thù ôm Bệ Hạ đến trạm xe lửa, thời điểm đi chính là giờ cao điểm, cô liền đến cửa ra bên kia.
Thuận tiện đến tiệm in, in một cái bảng tên - Lâm Vy.
Vừa nhìn chính là một cô gái.
Tên này còn có chút quen tai... Hình như nghe qua ở đâu.
Minh Thù suy nghĩ hồi lâu, không nhớ ra được cuối cùng cô dứt khoát không nghĩ, dù sao anh họ đào hoa không có liên quan đến cô.
Cửa ra có không ít người chờ, không ngừng có người đi ra, có người được người thân bạn bè đến đón vui vẻ rời đi, cũng có người một mình vội đi biến mất trong dòng người.
Minh Thù ăn bánh sô cô la, nhìn cửa ra.
"Xin hỏi..."
Một cô gái rụt rè kéo hành lý đứng trước mặt cô, dùng tiếng phổ thông không quá chuẩn hỏi: "Chị biết thành phố Đại Học nên đi thế nào không?"
Minh Thù cắn bánh sô cô la nhìn cô gái trước mặt, cầm bảng tên che nắng:
"Ngồi tàu điện ngầm số 3, xuống quảng trường trung tâm, sau đó lên xe bus, ngồi xe số 366."
"Cám ơn, cám ơn, không có ý làm phiền chị, tuyến tàu điện số 3... Phải đến nơi nào mới đi được?" Cô gái kia nhìn với ánh mắt cảm kích.
Minh Thù nhìn cô gái không như là lớn lên ở thành phố, nhìn xung quanh một lúc rồi chỉ vào ký hiệu tàu điện ngầm:
"Đó, đi theo cái mũi tên kia."
Cô gái nhìn cái ký hiệu tàu điện ngầm, lần thứ hai cám ơn Minh Thù, trong lòng thở phào người thành phố cũng không phải là khó giao tiếp như vậy.
"Hì, bạn là anh Tử Khanh nhờ đến đón tôi sao?"
Giọng nữ thanh thúy ngọt ngào từ bên kia Minh Thù vang lên.
Cô gái hỏi đường kia một lần nữa nói tiếng cám ơn, kéo hành lý rời đi.
Minh Thù liếc mắt nhìn Lâm Vy, khuôn mặt đáng yêu ngọt ngào, ăn mặc sành điệu, kéo một rương hành lý so với những người lui tới trạm xe lửa thì thật nổi bật khác lạ.
***
(*) Phóng hạ đồ đao: Buông giao xuống, nguyên câu theo đạo Phật là "Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật".