- Trang chủ
- Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
- Chương 123
Tác giả: Nguyệt Chiếu Khê
Edit: Qing Yun
“Lần này ồn ào không nhỏ, tà vật khắp nơi đều bay hết đến đây rồi…”
Việt Khê ngẩng đầu nhìn sướng mù nặng nề trên không trung, lẩm bẩm nói.
Cửu Tinh Liên là một loại thánh liên của nhà Phật, thánh liên nở rộ vốn nên cao khiết, tràn ngập Phật khí. Truyền thuyết nói khi Cửu Tinh Liên nở sẽ sinh ra chín hạt sen, mỗi hạt sen chứa đựng linh khí và Phật pháp, có thể nói đó là bảo bối của đệ tử nhà Phật.
Đáng tiếc đóa Cửu Tinh Liên này không được may mắn, vốn là vật có Phật tính đậm, lại vì dính tà khí và oán khí của con người mà trở thành tà vật, từ thánh vật thành tà vật, loại linh lực bạc này có lực hấp dẫn rất lớn đối với những tà vật đang ẩn núp trong bóng đêm, chỉ cần là tà vật thì đều bị ảnh hưởng.
Hiện giờ, tất cả tà vật trong thành phố B đều cảm nhận được mùi hương của Cửu Tinh Liên, thậm chí có những tà vật nhỏ yếu bị đánh mất lý trí, chỉ biết đi đến đại học Múa theo bản năng.
Bây giờ xung quanh trường đại học Múa gần như bị những tà vật này vây quanh, tà vật có tu vi thấp hoàn toàn không ngăn cản được lực lượng của Cửu Tinh Liên, bị bản năng che mờ lý trí, bị bản năng dẫn lối đi đến hồ, sau đó bị ngọn lửa trên hồ đốt cháy hồn phi phách tán, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Tà vật có tu vi cao hoàn toàn có thể áp chế được cái dụ hoặc này. Chúng nó giấu mình trong đêm, lẳng lặng chờ thứ trong hồ nở rộ hoàn toàn, chờ đến giây phút kia, đó chính là thời điểm chúng điên cuồng.
“Khặc khặc khặc, thứ này có tác dụng rất lớn đối với việc tăng tiến tu vi của ta, chờ ta ăn được rồi, đám Thiên Sư Minh tép riu đó sẽ không làm được gì ta nữa.”
“Thanh quỷ, lời nói không thể nói chắc như đinh đóng cột vậy được, ai biết thứ này sẽ rơi vào tay ai.”
“Hơi thở này, chắc chắn là thứ tốt, đến lúc đó, ai mạnh thì người ấy được.”
Đám tà vậy ẩn nấp trong bóng đêm nhìn chằm chằm mặt hồ, trong mắt lộ ra vẻ tham lam.
Lưu Nghĩa nhận một cuộc điện thoại, mặt mũi ông ta càng nhăn nhó hơn: “Những yêu ma quỷ quái kia sắp điên rồi, tất cả đều chạy ra… Chúng to đều đến vì thứ dưới đáy hồ, tôi sợ chúng ta không ngăn được, tôi sẽ mau chóng liên hệ với các thiên sư khác, chỗ này cần bọn họ giúp đỡ.”
Hàng ngàn tà vật tụ tập đến đây, nói thế nào thiên sư bọn họ cũng chỉ là cơ thể người phàm. Nếu đấu lên, sợ là hai quyền khó địch nổi bốn tay.
Việt Khê liếc mắt nhìn một số nơi, dáng vẻ đăm chiêu như suy tư gì. Mỗi nơi cô nhìn đến đều có hơi thở rất kh ủng bố, loại hơi thở tà ác này làm người cảm nhận được sự áp lực.
Hàn Húc nhìn về ba phía, nói: “Chỗ này có tổng cộng bốn hơi thở đặc biệt mạnh, thực lực chúng ngang nhau, có hai cái đến cùng một chỗ…”
Lưu Nghĩa nghe được hai người nói chuyện thì hơi ngạc nhiên, ông ta không nhịn được nói: “Bốn hơi thở mà hai người nói chắc là bốn lão quỷ ở thành phố B. Gồm Thanh quỷ, Bạch quỷ, Hồng quỷ và Lục quỷ, bốn lão quỷ này có năng lực rất mạnh, người của Thiên Sư Minh chúng tôi cũng không dám tủy tiện trêu chọc.
Lúc nói, Lưu Nghĩa không khỏi đánh giá Việt Khê và Hàn Húc, trong lòng vô cùng kinh ngạc, thậm chí cảm thấy hoảng sợ.
Ông ta đứng ở chỗ này, tuy rằng có thể cảm giác được không khí áp lực xung quanh nhưng hoàn toàn không cảm giác được hơi thở của bốn quỷ này. Vậy mà hai người trẻ tuổi trước mặt lại có thể cảm nhận được vị trí chính xác của bốn quỷ. Có phải điều này chứng tỏ rằng năng lực của họ còn mạnh hơn bốn quỷ không?
Không khí xung quanh càng trở nên căng thẳng, hơi thở trong hồ truyền ra càng thanh mát hơn, một vài tà vật không chịu nổi hơi thở này, bọn chúng trở nên điên cuồng, lực lượng bùng nổ. Người Thiên Sư Minh ra sức ngăn cản đám tà vật này, nhưng cũng có phần cố sức.
Sắc mặt Lưu Nghĩa khó coi hơn, ông ta đưa ra quyết định: “… Cứ thế này thì không được, không thể để đám tà vật kia lấy được đồ trong hồ, nếu không đây chắc chắn là đại nạn đối với loài người. Tôi đi xuống hồ nhìn xem rốt cuộc thứ dưới hồ là gì. Nếu có thể, tôi sẽ cố gắng ngăn cản nó xuất thế…”
“Cửu Tinh Liên!” Việt Khê đột nhiên lên tiếng.
Lưu Nghĩa nhìn về phía cô, Việt Khê bình tĩnh nói: “Thứ dưới đáy hồ tên là Cửu Tinh Liên, mấy trăm năm trước nó là một loại thánh vật thuộc về Phật gia, nhưng đã biến mất rất nhiều năm. Chỉ là đóa Cửu Tinh Liên này không giống Cửu Tinh Liên bình thường, nó bị dính tà khí, biến thành tà vật.”
“Cửu Tinh Liên…”
Lưu Nghĩa lẩm bẩm cái tên này, Cửu Tinh Liên đã biến mất trên đời từ rất lâu, ông ta cũng không biết đây là thứ gì, nhưng chỉ bằng việc nó là thánh vật của Phật gia cũng đủ để ông ta biết Cửu Tinh Liên là thứ quý giá cỡ nào.
Đáng tiếc thứ tốt như vậy lại bị dính tà khí, coi như bị hủy hoại hoàn toàn rồi.
Không khí dần thay đổi, Việt Khê híp mắt đi về phía trước, gió thổi tung mái tóc dài của cô, cô nhẹ giọng nói: “Không còn kịp rồi, Cửu Tinh Liên đã nở…”
Lưu Nghĩa sửng sốt.
Gió đưa hương sen đi xa, ngọn lửa trên mặt hồ chậm rãi biến mất, ánh vàng kim chiếu rọi xuyên qua mặt hồ, sau đó càng ngày càng sáng, cho đến khi thứ trong hồ phá nước ngoi lên, thoát khỏi đáy hồ.
Toàn bộ không trung bị ánh sáng vàng kim chiếu sáng như ban ngày!
Đó là một đóa hoa sen hồng nhạt, cánh hoa phấn nộn, rễ dài quấn quanh, tản ra ánh vàng kim nhàn nhạt.
Hoa sen vừa xuất hiện, mùi sen và linh khí trong không khí càng đậm hơn, tà vật bị k1ch thích nổi điên, chúng lao đến như không muốn sống. Đúng lúc này, cành sen vươn ra đánh vào những tà vật đang xông lên, đánh chúng hồn phi phách tán, lực công kích cực mạnh.
Thời gian Cửu Tinh Liên nở rộ rất ngắn, chỉ vài phút đã bắt đầu héo tàn, cánh hoa phấn hồng rơi xuống, chỉ để lại đài sen vàng kim và chín hạt sen vàng, xung quanh là ánh sáng lập lòe.
Chính là lúc này!
Đám tà vật trong bóng đêm cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, chúng lao ra từ bốn phương tám hướng, mục tiêu của chúng hiển nhiên là Cửu Tinh Liên trên mặt hồ. Bốn hơi thở kh ủng bố kia xuất hiện, một tiếng cười to vang lên, theo đó là một lão già có làn da màu xanh vọt ra, lão ta cầm một cái gậy chống màu xanh có đầu gậy rất to.
Sắc mặt Lưu Nghĩa thay đổi, ông ta kêu ra một cái tên: “Lục quỷ!”
Là một trong bốn quỷ, nghe nói khi Lục quỷ chết, bên cạnh lão có một cây cổ thụ ngàn năm, sau khi chết đi, hồn phách lão bám vào cái cây kia, cho nên khắp người lão ta có màu xanh lục, vì thế mọi người mới gọi lão là Lục quỷ.
Nhóm người Thiên Sư Minh căn bản không đánh được bốn quỷ này, Lục quỷ vung gậy ra, một nguồn lực lượng trào ra, đánh nhóm người Thiên Sư Minh bị thương mạnh, bọn họ hoàn toàn không có lực đánh trả.
“Thứ này, là của ta!” Lục quỷ nhảy dựng lên, bảy thẳng đến phía Cửu Tinh Liên.
Nhưng vào lúc này, một ngọn lửa chợt bay tới, sắc mặt Lục quỷ thay đổi, lập tức bay tránh đi.
Hồng quỷ đi ra, cười nói: “Lục quỷ, ăn mảnh không phải thói quen tốt đâu!”
Bạch quỷ và Thanh quỷ cũng bay ra, hơi thở cực kỳ kh ủng bố, ép nhóm người Thiên Sư Minh run lên từ tận đáy lòng.
Lưu Nghĩa đứng ở dưới âm thầm cắn răng, bốn quỷ này có năng lực phi thường, chỉ có những tiền bối lánh đời không ra ở Tu Giới mới có thể đánh một trận với chúng, còn bọn họ nào có thể đánh được?
Năng lực của bốn quỷ Thanh, Bạch, Hồng, Lục đều rất mạnh, nếu bốn quỷ đánh nhau thì lực lượng là ngang nhau, không biết kẻ nào sẽ thắng.
Lục quỷ thầm nghĩ, lại cười nói: “Ba vị, nếu bốn người chúng ta đánh lên thì không biết khi nào mới có thể phân thắng thua, còn có khả năng để đám rệp Thiên Sư Minh ngư ông đắc lợi. Thế này đi, ta thấy bông hoa này có tổng cộng chín hạt, mỗi người chúng ta lấy hai hạt, một hạt cuối cùng thì bàn bạc sau, các ngươi thấy thế nào?”
Nghe vậy, trên mặt ba quỷ khác đều lộ vẻ suy tư. Bọn họ không thể không thừa nhận Lục quỷ nói đúng, bốn quỷ bọn họ mạnh ngang nhau, đánh lên thì đại khái là không phân thắng bại, cho nên bọn họ suy nghĩ giây lát rồi gật đầu, xem như chấp nhận đề nghị của Lục quỷ, đây cũng là cách tốt nhất lúc này.
Cửu Tinh Liên chỉ còn lại một cái đài sen, chín hạt sen trên đó run nhè nhẹ, giống như sắp sửa bóc ra ngoài.
Trong mắt Bạch quỷ lộ vẻ tham lam, lão bay thẳng lên chụp tay về phía Cửu Tinh Lên, một màng hào quanh vàng kim trong suốt xuất hiện trước mặt lão, tay lão thứ bị chặn lại.
“Xèo xèo xèo!”
Bạch quỷ mặc một chiếc áo choàng màu đen, tay cũng đeo bao tay đen, lão ta che cả người kín mít. Lúc này một tay lão chụp trên màng hào quang, bàn tay bị ăn mòn xèo xèo, lòng bàn tay bỏng rát.
Lão ta lập tức rụt tay lại, bao tay của lão đã bị cháy xém hết cả, để lộ ra da thịt bên trong, nhưng không phải máu thịt, mà là xương trắng. Bây giờ lòng bàn tay xương của lão bị bỏng rát, xương trắng chuyển thành màu đen.
“… Xem ra vẫn chưa đến thời gian thích hợp nhất để lấy nó.” Thanh quỷ nói.
Lúc này, Lưu Nghĩa híp mắt lạnh lùng nói: “Ngăn bọn chúng lại, Thiên La Địa Võng trận!”
Ông ta vừa dứt lời, từng luồng ánh sáng vàng kim lập tức xuất hiện từ bốn phương tám hướng, những luồng sáng này rắc rối phức tạp, đan xen vào nhau, giống như là một tấm lưới đánh cá khổng lồ, bốn quỷ bị vây giữa tấm lưới này.
Đám tà vật bị luồng sáng đụng tới, cả lũ hét lên đau đớn, trên người chúng chợt bốc cháy, ngọn lửa đốt chúng thành tro bụi. Trần Thiên La Địa Võng của Thiên Sư Minh chuyên trừ yêu, tà vật bị vây trong trận sẽ bị lửa thiêu cháy.
Hồng quỷ hừ một tiếng, nói: “Xem ra bốn chúng ta bị coi thường, cho rằng bọn ta là lũ lâu la kia à? Một cái trận Thiên La Địa Võng mà đòi ngăn được bọn ta?”
Nói rồi ngọn lửa trên người lão bốc cháy ngùn ngụt.
Vật âm đều sợ vật có tính dương, lửa là một trong số đó. Nhưng Hồng quỷ không như vậy, lão có thể điều khiển lửa, lại luyện hóa ra một loại lửa âm, vật nào bị lửa âm dính vào người sẽ bị đốt cho hồn phi phách tán.
Trận pháp Thiên La Địa Võng căn bản không ngăn được bốn quỷ, ánh sáng vàng kim dần biến mất, phù triện bày trận mất hết năng lượng rồi bị thiêu cháy, chẳng mấy chốc trận pháp Thiên La Địa Võng đã bị diệt trừ.
Đúng lúc này, chín hạt sen trên Cửu Tinh Liên bóc ra, hóa thành chín luồng sáng bay đi khắp nơi.
Hai mắt bốn quỷ sáng ngời, chúng duỗi tay chộp tới hạt sen ở gần mình nhất. Ở ngay giây phút đó, cả bốn chợt thấy hoa mắt, một bóng người bay qua chúng, hạt sen rực rỡ cũng biến mất toàn bộ.
Bốn quỷ ngây ra, hoàn toàn không tin được mình lại bị người cướp mất giữa đường, chờ khi phản ứng lại, bọn chúng không hẹn mà cùng nhìn về một phía.
Hàn Húc đứng trên mặt hồ, cậu vung tay lên, đẩy hết tà vật ở xung quanh ra, sau đó từ từ rơi xuống đài sen. Đài sen cũng có màu vàng rực, bên trên có linh lực nhè nhẹ bao quanh. Rất nhiều người chỉ đặt hết lực chú ý lên hạt sen bay ra, cũng chỉ có một ít tà vật chú ý tới đài sen, tuy thứ này không bằng hạt sen nhưng cũng là đồ tốt.
Cậu đứng trên đài sen, ngước mắt nhìn lên, thấy Việt Khê đang đứng trên một ngọn núi nhỏ bên hồ, dáng người thon dài. Cô giang hai tay, chín hạt sen vàng kim lẳng lặng nằm giữa lòng bàn tay, lúc này bên trên chúng vẫn còn tản ra ánh vàng nhạt màu.