- Trang chủ
- Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An
- Chương 91: Thừa Nhận
Tác giả: Phát Đạt Đích Lệ Tuyến
“Con hiện tại làm việc là nửa phần cũng không che lấp như vậy sao?”
Lụa sa bên cửa sổ nửa rũ, chợt một cơn gió thổi tới, lướt qua hai sườn, lụa sa cũng theo đó bay lên.
Lục Yến đi qua, tùy ý cầm lên một bình hoa bằng gốm tráng men trắng được điêu khắc hoa văn triền chi tinh tế đoan trang, một lúc lâu sau mới thong thả nói: “Nhi tử là đường đường chính chính, lấy đâu ra che lấp mà mẫu thân vừa nói.”
“Tốt.”
Tĩnh An trưởng công chúa hít sâu một hơi, “Hay cho một câu đường đường chính chính.
Nếu đã như thế, ta cũng có mấy câu muốn hỏi con.”
Lục Yến nghe lời, cười nói: “Chỉ cần là điều nhi tử biết.”
Tĩnh An trưởng công chúa biết bản lĩnh chu toàn mọi chuyện của hắn, liền nói thẳng: “Chuyện của con và Thẩm gia nữ rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào!”
Thẩm gia nữ.
Lời này vừa ra, ngay cả ma ma bên người Tĩnh An trưởng công chúa cũng không khỏi kinh ngạc.
Ánh mắt Lưu ma ma run lên, lại nhanh chóng cúi đầu, nhỏ giọng nói với tỳ nữ bên cạnh: “Ra ngoài cánh giữ đi.”
Ý cười trong mắt Lục Yến không giảm, nhưng ý cười này cũng mang theo mười phần nghiêm túc, “Đầu năm, ở Sở phủ Dương Châu.”
Tĩnh An trưởng công chúa nheo mắt xem kỹ nhi tử của mình.
Đầu năm nay, hắn xác thật còn ở Dương Châu chưa về, theo tin tức bà nắm được, nha đầu Thẩm gia kia khi đó cũng vừa vặn ở Dương Châu……
Thời gian quả thật trùng khớp.
“Cho nên, con đây là thừa nhận?”
Lục Yến gật đầu, “Nhi tử lúc trước từng đáp ứng với mẫu thân cuối năm sẽ định ra hôn sự, dù sao cũng phải tuân thủ hứa hẹn, nàng mười bảy, vừa vặn.”
Ý tứ trong lời không thể rõ ràng hơn, hắn không phải muốn nạp thiếp, đây rõ ràng là muốn cưới thê.
Tam thư lục lễ, cưới hỏi đàng hoàng.
Tĩnh An trưởng công chúa nhíu mày nói: “Con có biết con đang nói cái gì không?”
“Nhi tử biết.”
Lục Yến nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tí tách, nhẹ nhàng rung động.
Kiếp trước, đoạn đối thoại này của hắn và mẫu thân phát sinh vào tháng mười, cũng chính là ba tháng sau.
Tháng mười trong mộng, hàn khí quanh quẩn, Trường An đã sớm không phải là Trường An trước mắt.
Bệ hạ si mê thuật trường sinh bất lão, bế quan tu đạo, Lục hoàng tử nhập chủ Đông Cung, cầm giữ triều chính, Hứa hậu kiêng kị binh quyền phủ Trấn Quốc công phủ, cuối cùng vẫn ban Hứa Thất Nương cho hắn.
Khi đó, hơn phân nửa triều đình đều đã là tâm phúc của Hứa gia, trung thần bỏ tù, gian nịnh giữa đường……
Nghĩ tới đây, Lục Yến không nhanh không chậm nói: “Vân Dương hầu vốn là trung thần của Tấn triều, năm trước thành Tây Cừ sụp xuống đơn giản là bị người hãm hại, hàm oan bỏ tù, nếu không phải tham dự đảng tranh……”
Tĩnh An trưởng công chúa trực tiếp ngắt lời hắn, “Con còn biết là tham dự đảng tranh! Hàm oan bỏ tù? Kết bè kết cánh vốn chính là trọng tội! Lấy đâu ra oan!”
Lục Yến cong môi, không nói một lời.
“Tam Lang, con nhất định vì một nữ tử mà không màng tới phủ Trấn Quốc công sao?”
“Không phải vì nàng.” Ánh mắt Lục Yến sáng quắc, gằn từng chữ: “Trữ quân Tấn triều do ai làm, con không có quyền can thiệp, cũng sẽ không can thiệp, nhưng chỉ có Ngụy Vương là không thể được! Tâm tư sài lang hổ báo của Hứa gia mọi người đều tỏ, mẫu thân ngẫm lại trận ôn dịch tháng sáu kia đi, nếu đợt dịch bệnh đó mà lan tràn ở Trường An, phủ Trấn Quốc công ta thật sự có thể chỉ lo thân mình sao?!”
Ánh mắt Tĩnh An trưởng công chúa cứng lại, tiếng mưa rơi bốn phía đột nhiên như được phóng đại lên mấy lần.
Trận ôn dịch đó rốt cuộc là chuyện như thế nào, tâm bà sáng như gương.
Dịch bệnh ở Lạc Dương vẫn không đủ xưng là thiên tai, nhưng đưa người mắc bệnh dịch nhập kinh thành, đó là nhân họa……
Trưởng công chúa ném quạt hương bồ trong tay lên bàn “Cạch” một tiếng, lạnh lùng nói: “Con ầm ĩ với ta cái gì?”
Ánh mắt Lục Yến chậm lại, giơ tay giúp trưởng công chúa rót đầy chén trà nhỏ, thập phần tri kỷ dùng mu bàn tay thử độ ấm, nghiêng đầu nói: “Dạ dày mẫu thân không tốt, không uống được trà lạnh, ma ma đến đổi ấm trà mới đi.”
Lưu ma ma vội gật đầu nói: “Ai, ai, lão nô đi liền đây.”
Một lúc lâu qua đi, Lưu ma ma bưng ấm trà trở về chỗ cũ, chỉ thấy mẫu tử hai người vẫn nhìn nhau không nói gì, trong phòng dường như phiêu đãng một đám mây đen……
Lục Yến đứng dậy, lại rót cho trưởng công chúa một chén trà nhỏ.
Theo sau lấy quyền để môi, khụ hai tiếng, lại khụ hai tiếng.
Trưởng công chúa liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ lần trước hắn bôn ba lao khổ, không khỏi hít sâu một hơi, mắng thầm: Nợ a, đều là nợ a.
“Vậy ta lại hỏi con, con có từng khi dễ nhân gia chưa?”
Lục Yến mặt không đổi sắc nói: “Nhi tử không phải loại người càn rỡ như vậy.”
Trưởng công chúa bưng chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó trịnh trọng nói: “Nếu tâm ý con đã quyết, ta cũng không muốn ép con, nhưng con vừa mới lên chức, trong triều có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm, trước mắt nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
“Nhi tử có chừng mực.”
Trưởng công chúa cầm lấy cây quạt trên bàn ném tới vai hắn, “Đi ra ngoài! Hiện tại lập tức đi ra ngoài.”
“Đa tạ mẫu thân thành toàn.” Lục Yến thấp giọng nói.
Lục Yến đẩy cửa ra, Dương Tông đưa dù trong tay qua, mưa to ngừng lại, cây cối hoa màu trong viện vẫn còn đọng bọt nước, tản ra hương thơm thấm vào lòng người.
Kiếp này, tất cả đều bất đồng.
Dương Tông muốn nói lại thôi nhìn Lục Yến.
“Nói thẳng.” Lục Yến nói.
“Chủ tử sớm như vậy đã ngửa bài với trưởng công chúa, chỗ tiểu phu nhân…… Có thể gặp phiền toái hay không?”
“Sẽ không.” Lục Yến cười nói: “Nếu mẫu thân thật sự không thích nàng, hà tất còn đi giúp nàng giải vây?”
Hắn đã sớm thừa nhận, không phải sao?
*****
Lục Yến đi rồi, trưởng công chúa dùng ngón trỏ chống lên huyệt Thái Dương, chậm rãi xoa nhẹ.
Lưu ma ma đứng một bên khuyên nhủ: “Thế tử gia chịu chủ động nói chuyện với người cũng là chuyện tốt, điều này thuyết minh bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng ngài ấy hiểu rõ.
Trước kia không phải trưởng công chúa còn sợ thế tử bị hồ mị tử bên ngoài mê hoặc tâm trí hay sao, hiện giờ xem ra là lo lắng nhiều rồi.”
Trưởng công chúa “Hừ” một tiếng, “Những chuyện ma quỷ mà nó nói sao có thể tin nổi một câu? Ma ma ngẫm lại lúc nó từ Dương Châu trở về đã làm cái gì! Chiếu theo lời nó, đầu năm chung tình với nha đầu Thẩm gia, vậy ba tháng sau sao hằng đêm không chịu về ngủ, cả ngày lưu lại Bình Khang phường kia?”
“Mới đầu ta còn cảm thấy quái lạ, Tam Lang mắt đặt trên đỉnh đầu mà lớn lên, ta giúp nó tuyển thiếp thất đàng hoàng nó còn chướng mắt, sao có thể đột nhiên coi trọng ca cơ phong nguyệt.” Trưởng công chúa tức giận đến mắt trợn trắng, “Còn nói không phải đồ càn rỡ…… Ta thấy nó chính là không biết xấu hổ, hành vi phóng đãng! Bao nhiêu tri thức đều mang đi quét rác hết!”
Lưu ma ma thử nói: “Trưởng công chúa cảm thấy vị Thẩm gia kia sử thủ đoạn hồ ly tinh gì sao?”
“Nếu thật sự là hồ mị tử, đuổi đi là được.” Nhắc tới Thẩm Chân, trưởng công chúa lại thở dài một hơi, “Lại nói, hài tử Thẩm Chân kia cũng coi như là ta nhìn lớn lên, đừng nói là thủ đoạn hồ ly tinh, tính tình đó, sợ là liền hoảng đều rải không viên.”
Trưởng công chúa ngước mắt nhìn thoáng qua xà nhà, nhớ lại một năm kia phu nhân Vân Dương hầu ly thế.
Khi đó con bé mới bao lớn, thân mình nho nhỏ bọc trong y phục lụa trắng, giọng nói nghẹn ngào nói một câu đa tạ trưởng công chúa……
Trưởng công chúa tính thời gian Lục Yến bắt đầu không về ngủ đêm, lại tính thời gian Thẩm gia xảy ra chuyện, bỗng nhiên cảm giác có máu đều chảy ngược lên trên đầu.
Sau một lúc lâu, Lưu ma ma lại nói: “Thế tử gia xuống tay với đại công tử Hứa gia thực sự là hơi tàn nhẫn chút, lão nô nghe người ta nói đại công tử Hứa gia dù đã tỉnh, nhưng chỉ sợ là không thể có con nối dõi.”
Trưởng công chúa nhớ tới Hứa Uy, không khỏi cười lạnh nói: “Hắn bị như vậy một chút cũng không oan.”
Lưu ma ma trừu trừu khóe miệng, “Việc này Hứa gia sẽ không cho qua, nếu thật sự tra tới trên đầu Thế tử gia thì biết phải làm sao?”
“Nếu chút chuyện này nó còn không làm cho sạch sẽ, vậy chức Kinh Triệu phủ Doãn cũng đừng làm nữa.”
Nghe ngữ khí này, Lưu ma ma cười nói: “Nói như vậy, trưởng công chúa đồng ý rồi sao?”
“Không đồng ý còn có thể thế nào?” Ánh mắt Trưởng công chúa hơi lóe, “Vừa rồi nên thử cũng đã thử, nó có tính tình gì người làm mẹ này đương nhiên hiểu rõ nhất.”
Trưởng công chúa đứng dậy, cười khẽ một tiếng.
Có thể khiến Yến ca nhi bảo hộ đến mức này, nói vậy đã sớm đặt người ta vào trong lòng rồi.
*****
Mỗi năm mùa hạ, lũ định kỳ đến, trình độ nạn úng bất đồng cũng theo nhau mà đến.
Mà Nguyên Khánh năm thứ mười bảy này, lũ lụt hiển nhiên ứng với câu Cát thiên sư rung đùi đắc ý nói kia, một khi phát sinh là không thể vãn hồi.
Không chỉ có Hoàng Hà, Biện Cừ mà Hướng Vĩnh, Tế Cừ phía đông bắc đều phải chịu khổ.
Hoàng Hà vỡ đê, đường sông nam ngập úng, ứng với mấy ngày lâm triều, Công Bộ cùng các bộ khác cãi nhau ngất trời, quyết sách trị hà vừa đưa ra lập tức bị phủ quyết.
Bởi vì vết xe đổ của Thẩm Văn Kỳ, không có ai muốn gánh trách nhiệm.
Mỗi người đều mang tâm tư “Không mong công lao, chỉ cầu không sai sót”, kế sách trị thủy cũng vì thế mà chậm chạp không thể định xuống.
Bá tánh lưu vực Hoàng Hà gặp tai ương càng ngày càng nhiều, thủy tai lần lượt chạy đến các nơi Dự Đông, Lỗ Tây Nam, liên tiếp chết hơn 8000 người không nói, còn huỷ hoại không ít con sông, thuỷ vận sụp đổ, tình huống càng lúc càng nguy cấp.
Bá tánh sôi nổi chỉ trích triều đình khoanh tay bàng quan.
Nhưng trước mắt trong Công Bộ những người đó có mấy phần năng lực, Thành Nguyên đế cũng rõ ràng.
Những đề án bọn họ nói ra nếu thực sự đưa vào thực thi vậy không khác gì đổ bạc xuống sông.
Thành Nguyên đế thở ra một hơi, vẫy tay gọi Thịnh công công nói: “Đi đại lao Hình Bộ đưa tên Cát thiên sư hay là cái gì thiên sư đó tới đây cho trẫm!”
Thịnh công công bóp giọng nói: “Hồi bẩm bệ hạ là Chu thiên sư, Cát thiên sư đã bị chém đầu.”
“Vậy đưa Chu thiên sư tới đây cho trẫm!”
Thịnh công công truyền tin tức ra ngoài, không đến hai canh giờ, Hình Bộ thượng thư đè nặng Chu thiên sư đi tới điện nghe báo cáo và quyết định sự việc.
Thành Nguyên đế liếc mắt nhìn Chu thiên sư, nói: “Nếu ngươi đã đoán được vận mệnh quốc gia vậy trẫm hỏi ngươi, trận lũ lụt này nên trị thế nào?”
Chu thiên sư thẳng tắp quỳ xuống, thầm nghĩ: Này đâu phải bần đạo trắc ra, rõ ràng là vị Lục đại nhân kia trắc a!
Hiển nhiên, hắn cũng không dám nói những lời này ra ngoài miệng.
“Ngươi cứ nói đừng ngại, trẫm không trị tội của ngươi.”
Trán Chu thiên sư dập đầu xuống đất, dựa theo lời lúc trước Lục đại nhân dặn dò, thành khẩn nói: “Bần đạo năng lực hữu hạn, tuy có thể nhìn thấy chút ít thiên cơ nhưng đối với biện pháp trị lũ lụt lại hoàn toàn không biết gì cả.”
Đôi mắt hình viên đạn của Thành Nguyên đế trực tiếp bắn thẳng tới mặt hắn.
Chu thiên sư lập tức run run nói: “Nhưng mà bần đạo nhìn qua thấy Đại Tấn nhân tài đông đúc, trận lũ lụt này nhất định có thể yên bình vượt qua.”
Thành Nguyên đế trầm thấp “Ồ” một tiếng.
Nhân tài đông đúc.
Hôm nay lâm triều, trên đại điện đứng đầy người, mỗi người đều ăn mặc hoa phục, đỉnh đầu đội mũ ô sa lại không có một người chịu đứng ra nhận trị lũ lụt Hoàng Hà.
Thành Nguyên đế vỗ án cả giận nói: “Hay cho một câu nhân tài đông đúc, ngươi nêu tên một người cho trẫm!”
Giữa trán Chu thiên sư toát ra nhẹ nhõm, thấp giọng nói: “Bần đạo không biết kỳ danh, chỉ tính ra…… Là một người có tội.”
Ánh mắt Thành Nguyên đế hơi híp lại, trầm tư thật lâu..