- Trang chủ
- Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An
- Chương 64: Vào Kinh
Tác giả: Phát Đạt Đích Lệ Tuyến
Một đoạn trầm mặc qua đi, Lý Đệ nhăn mi, nói với Hà phu nhân: "Nhạc mẫu, ta thiếu Như Nhi danh phận, ngày sau chắc chắn sẽ bồi thường."
Chậc.
Nếu không trên đời sao lại có người nói nam nhân tuyệt tình đâu? Lúc này mới ngắn ngủn mấy ngày, không ngờ hắn lại thay đổi chủ ý.
Không cho Hà Uyển Như được danh phận chính thê, đó chính là kết quả.
Văn thị tức giận đến tay run run, "Như Nhi mới là vợ cả của con đó! Sao con có thể......"
"Mẫu thân! Kinh thành có bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm con? Con có lựa chọn khác sao? Một khi bị ngự sử buộc tội, chọc vào người không nên chọc, đừng ai mong có được cuộc sống yên ổn nữa."
Hà phu nhân chưa thấy qua việc đời, bà ta không biết Lý Đệ ở bên ngoài có bao nhiêu khó khăn, bà ta chỉ biết thê thiếp khác biệt, Như Nhi một khi thành thiếp thất, vậy về sau chính là kém một bậc.
Hà phu nhân thở ra một hơi, "Như Nhi, cùng mẹ đi thôi, nơi này không dung được con."
Nước mắt Hà Uyển Như tẩm ướt khăn tay.
Nhưng so sánh với nước mắt Thẩm Nhiễm, nước mắt Hà Uyển Như lại không đáng giá như vậy.
Dù sao thì nàng ta cả ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, cho dù Lý Đệ đối với nàng ta thật sự có vài phần tình ý, cũng không chịu nổi mà tiêu tán gần hết rồi.
Hà Uyển Như nhìn thấy không kiên nhẫn trong mắt Lý Đệ, trong lòng có chút hoảng.
Nàng ta biết từ trước đến nay hắn thích chính mình thuận theo, rốt cuộc Lý Đệ thường nói nhất chính là một câu, "Nàng nghe lời, ta sẽ đối với nàng tốt một chút."
Hà Uyển Như dần dần ngừng khóc nức nở, lui một bước nói: "Đứa nhỏ này, ngài còn muốn không?"
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Lý Đệ chậm rãi nhìn xuống phía dưới, dừng trên bụng nàng ta, mềm lòng nói, "Như Nhi, nàng an tâm dưỡng thân mình đi, chờ đứa trẻ ra đời rồi, nó chính là đứa bé đầu tiên của ta, ta sẽ không bạc đãi nàng, cũng sẽ không bạc đãi nó."
"Được, ta đều nghe ngài." Hà Uyển kéo lại tay hắn.
"Như Nhi!" Hà phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói.
Hà Uyển Như hướng mẫu thân lắc đầu.
Hà phu nhân vẻ mặt như hận rèn sắt không thành thép, chỉ vào mặt Hà Uyển Như, hô: "Rõ ràng con mới là người hắn cưới hỏi đàng hoàng cơ mà, thế mà bây giờ lại cam nguyện làm thiếp?"
Sắc mặt Lý Đệ càng ngày càng trầm, nói thật, hắn cũng không thích cảm giác tất cả mọi người đều vây lại trách cứ hắn.
Một lúc lâu sau, hắn xoay người rời đi, đi tới chỗ Thẩm Nhiễm.
Thẩm Nhiễm ôm đầu gối mà ngồi, vùi đầu vào hai đầu gối, chợt nhìn qua, nàng dường như vẫn là phu nhân Lý gia vì hắn đào tim đào phổi kia.
Điều này không khỏi làm tâm hắn cảm thấy ấm áp.
Vậy vì sao Lý Đệ vẫn chạm vào Hà Uyển Như, còn làm nàng ta mang thai đâu?
Luận xuất thân, Hà Uyển Như chẳng qua chỉ là nữ nhi thương gia, mặc dù đã tận lực ngụy trang, nhưng trên người vẫn đuổi không đi một loại khí chất không phóng khoáng.
Luận bộ dạng, Hà Uyển Như tuy rằng coi như thanh tú, nhưng so sánh với Thẩm Nhiễm, mỹ nhân vũ mị bức người, khoảng cách cũng không phải nhỏ.
Lý Đệ sở dĩ có thể đưa Hà Uyển Như vào Trường An, nói trắng ra là, hắn cảm thấy vai diễn hèn mọn con rể Thẩm gia, hắn đã diễn đủ rồi.
Mấy năm nay, hắn rõ ràng đã làm quan ở Trường An, được thánh nhân thưởng thức, nhưng ở trước mặt Thẩm Nhiễm, vẫn giống như trước kia vẫn là kẻ xuất thân hèn mọn.
Đối lập như vậy, Hà Uyển Như tự nhiên không giống, khi Lý Đệ cùng nàng ta ở một chỗ, không nói đến thân thể có sung sướng hay không, nhưng nội tâm quả thật đạt được cực đại thỏa mãn.
Thẩm gia rớt đài, mắt thấy Thẩm Nhiễm sắp hỏng mất, mắt thấy nàng tức giận tận trời, hắn liền uy hiếp nàng nhưng đồng thời cũng ẩn ẩn chờ đợi, nàng có thể giống như giờ phút này.
Đáng thương một chút, mềm yếu một chút, cầu xin hắn, khóc một chút, có lẽ hắn cũng sẽ mềm lòng.
Rốt cuộc hắn đối với Thẩm Nhiễm không phải không có tình cảm.
Lý Đệ đi qua, đặt tay lên lưng nàng, ôn nhu nói: "Nhiễm Nhiễm."
Thẩm Nhiễm ngẩng đầu, hồng con mắt, nức nở nói: "Ngươi và nàng ngay cả hài tử cũng đã có?"
Tâm Lý Đệ căng thẳng, giọng nói khàn khàn: "Nhiễm Nhiễm, chúng ta cũng sẽ có hài tử, đó mới là con vợ cả của ta."
Thẩm Nhiễm nắm chặt tay, nhẫn nhịn, mượn cơ hội nói: "Trách không được ta vừa ra cửa, ngươi cũng phải phái người nhìn chằm chằm, có phải ngươi sợ ta đi tìm nàng gây phiền toái?"
Không thể không nói, rất nhiều chuyện thông qua miệng lưỡi "Tranh giành tình cảm" này nói ra, mục đích cũng không còn rõ ràng như vậy nữa.
Nói xong, nước mắt Thẩm Nhiễm liền chảy xuống.
Rõ ràng tất cả mọi người đều khóc, duy chỉ có nước mắt Thẩm Nhiễm làm lồng ngực Lý Đệ bỏng rát.
Hắn ôm lấy bả vai Thẩm Nhiễm.
Thẩm Nhiễm một phen đẩy hắn ra, "Lý Đệ, ngươi lấy chuyện của cha uy hiếp ta, ta còn có thể đi đâu! Chuyện của ngươi, ta lại có thể nói với ai! Ngươi lại vẫn đề phòng ta như thế!"
Lần đầu Lý Đệ nhìn thấy nàng như vậy, tâm hoảng hốt, lập tức nói: "Được, được, ta sẽ không phái người đi theo nàng nữa, được không?"
Trầm mặc giây lát, Lý Đệ lại nói: "Ta sẽ sai người dọn dẹp Di Lan đường cho nàng ta ở, được không?" Nàng này chính là chỉ Hà Uyển Như.
Cũng không biết vì sao, Lý Đệ ở trước mặt Thẩm Nhiễm thật sự không thể kêu ra tên Hà Uyển Như.
Thẩm Nhiễm không nói.
"Nàng ta có thai, ta không thể lại đuổi nàng ta đi, nhưng nàng yên tâm, ta sẽ không suy xét tới việc bình thê, ta với nàng ta đã hòa li, cho dù nhập phủ, cũng sẽ không cao hơn nàng."
Thẩm Nhiễm nhìn đôi mắt thâm tình chân thành của hắn, đột nhiên cảm thấy bi ai thay Hà thị.
Đi một vòng tới quỷ môn quan, vì người sinh hạ hài tử, thật sự đáng giá sao?
"Ta có một điều kiện." Thẩm Nhiễm nói.
"Nàng nói đi." Lý Đệ lại là vẻ mặt phòng bị.
"Từ giờ phút này, Hà thị không được bước vào sân của ta nửa bước."
Lý Đệ thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Đây là điều đương nhiên."
Lúc chạng vạng, Lý Đệ rời đi, Thẩm Nhiễm tính toán canh giờ, thấy không sai biệt lắm liền đi một chuyến tới ngục Đại Lý Tự.
***
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Lý Đệ đã vội vàng ra cửa, Công Bộ tiến vào tu sửa cửa thành, hắn làm Công Bộ thị lang, cũng không có quá nhiều tinh lực đặt ở nội trạch.
Thẩm Nhiễm kéo tay Thanh Lệ, "Bây giờ chúng ta tới ngục Đại Lý Tự."
Thanh Lệ gật đầu, "Nô tỳ đi gọi người chuẩn bị ngựa."
Bên ngoài là một đêm mưa.
Thẩm Nhiễm bước ra cửa, đang muốn bung dù, trời lại ngừng mưa, mây đen chồng chất bị gió thổi tan, không còn mây mù, lộ ra bầu trời xanh thẳm.
Bánh xe ngựa chậm rãi chuyển động, đi ngang qua mấy phố hẻm, tới ngục Đại Lý Tự.
Sau khi báo tên họ cho ngục thừa, nàng đi theo ngục sử tới địa phương y hệt lần trước
"Chìa khoá gian nhà tù này chỉ có một chiếc, ở chỗ của Chu đại nhân, thỉnh Lý phu nhân đợi một chút." Ngục sử nói.
Tế mi Thẩm Nhiễm nhíu lại, có chút khó hiểu.
Nếu Thái Tử đã giúp phụ thân tranh đoạt quyền thăm hỏi, vì sao trong tay ngục sử còn không có chìa khóa?
Sau một lúc, một thân ảnh thẳng đứng oai hùng xuất hiện ở trước mặt Thẩm Nhiễm.
Chu Thuật An thuận miệng nói, " Nàng đang cầm cái gì trên tay?"
"Trước mắt đã vào mùa hạ, ta tới đưa cho phụ thân ít giày vớ." Nói xong, Thẩm Nhiễm liền đưa đồ vật trong tay qua.
Đồ vật trước khi tiến vào tù đều phải qua tay ngục sử, đây là quy củ.
Chu Thuật An cúi đầu nhìn lướt qua, trầm giọng nói: "Không cần tra xét, trực tiếp mang vào đi."
Ngục sử đứng một bên nghe ngữ khí như thế lập tức ngầm hiểu, khom người lui xuống.
Ánh mắt Thẩm Nhiễm cứng lại.
Nàng từ bao giờ đã có giao tình với vị Chu đại nhân này?
Chu Thuật An tránh ánh mắt nàng, lấy chìa khóa ra.
Giờ phút này Thẩm Nhiễm vừa vặn đứng ở trước cửa, Chu Thuật An mở khóa, cánh tay vừa lúc dán lên eo nàng.
Hai người chạm nhau, Thẩm Nhiễm lập tức lui ra phía sau một bước, cảnh giác nhìn hắn một cái.
Nhưng trong mắt Chu Thuật An cái gì cũng không thể nhìn ra, lạnh lẽo giống như động tác vừa rồi hết sức bình thường, chỉ là vị trí của nàng cách khoá cửa quá gần thôi.
Hết thảy đều là nàng nghĩ nhiều.
Thẩm Nhiễm đi vào, nói chuyện với Vân Dương hầu hơn nửa ngày, trong lúc này, nàng thường thường liếc mắt nhìn ra phía ngoài.
Ngục sử đi rồi, cũng không ai nhắc nhở nàng đến tột cùng đến đã hết một khắc(*) hay chưa.
(*) Một khắc = 15 phút
"Cha, con vào đây đã tới một khắc chưa?"
Vân Dương hầu ở trong tù rảnh rỗi không có việc gì, tùy tiện làm một cái đồng hồ nước đơn giản, y nhìn thoáng qua, chậm rãi nói: "Hẳn là tới rồi."
"Nhiễm Nhiễm, con về trước đi, cha ở đây không có việc gì, con chớ có nhọc lòng, đừng làm khó Chu đại nhân làm gì."
Lại nói tiếp, đến chính Vân Dương hầu cũng chưa nghĩ từng đến, lúc y mới vào tù, trừ bỏ lúc đầu phải chịu mấy bản tử không nặng không nhẹ, lúc sau cũng không có ai khó xử y.
Bên ngoài, vị Chu đại nhân kia còn ngẫu nhiên sẽ tham thảo mấy vấn đề của Công Bộ.
Lại sau đó, còn có người vào lúc cấm thăm hỏi đưa đại phu vào.
Y vẫn luôn tưởng đó là Thái Tử.
Thẳng đến mấy ngày trước gặp qua Thái Tử, y mới biết được, mấy chuyện này hết thảy đều không phải là Thái Tử làm......
Thẩm Nhiễm gật đầu, "Vậy cha bảo trọng, tháng sau nữ nhi lại qua đây."
"Tốt."
Thẩm Nhiễm đi ra ngoài, đóng cửa, nhẹ giọng nói: "Đa tạ đại nhân chiếu cố." Tình hình gần đây cha ở trong tù nàng đã nghe nói qua ít nhiều.
Ngục Đại Lý Tự không đủ ánh sáng, bốn phía đều là đèn bạc, ánh sáng màu trắng không khỏi có chút hoang vắng.
Hắn nghiêng đầu trông nàng, nhìn thật lâu mới nhẹ giọng nói: "Sao nhanh như vậy đã ra rồi?"
Thẩm Nhiễm ngạc nhiên, "Chẳng lẽ vẫn chưa tới một khắc sao?"
Hầu kết nam nhân chuyển động, phía trên là chiếc cằm thanh mảnh cùng khóe miệng khẽ cong.
"Lý phu nhân hiểu rõ quy củ, chẳng qua đã có ta giúp nàng làm thủ vệ."
Thẩm Nhiễm nheo mắt.
Nàng không nghĩ tới chuyện tìm tòi nghiên cứu ánh mắt thâm ý của hắn, hành lễ, cũng không quay đầu lại lập tức rời khỏi Đại Lý Tự.
***
"Thẩm Chân, nếu nàng mệt thì ngủ một lát đi."
Thẩm Chân ngồi trong xe ngựa, cắn môi nhìn chằm chằm nam nhân đến lên đường cũng không quên lật xem bản án.
Thái dương dâng cao, mặc vào quan phục, mặt mày lãnh tuyển, môi mỏng hơi nhấp, tự phụ lại tự kiêu, sớm đã không còn nửa phần bóng dáng ngày hôm qua.
Từng tiếng "Chân Chân" trước mắt cũng đổi về Thẩm Chân......
Thẩm Chân xoa đầu gối đáng thương bị rách da của mình, ai oán nhìn hắn một cái.
Ánh mắt âm u của tiểu cô nương bắn lại đây, Lục Yến không thể lại giả vờ không nhìn thấy, động tác lật xem của hắn chợt dừng, nghiêng đầu xem nàng.
"Biết trừng người rồi sao?" khóe miệng Lục Yến ngậm ý cười, ôm eo nàng, thấp giọng nói: "Ai dạy nàng?"
Hiển nhiên, Thẩm Chân đã không còn sợ hắn giống như trước nữa.
Nàng hừ một tiếng nhẹ như không thể nghe thấy.
Cực nhẹ, cực mềm, cũng cực ngắn.
Lục Yến kéo tay nàng, mổ lên mu bàn tay, "Hay lát xuống xe ngựa, ta cõng nàng nhé."
Thẩm Chân sao có thể để hắn làm càn?
Nàng rụt tay lại, nhắm mắt, hoàn toàn không để ý tới hắn.
Mặt trời lặn cũng là lúc bọn họ tới cửa sau của Mãn Di lâu ở chợ phía đông.
Xe ngựa dừng lại ổn định, Lục Yến dẫn đầu xuống dưới, sau đó là tới Thẩm Chân.
Hắn thật sự có ý tứ muốn cõng nàng......
Quả nhiên, lấy tính tình của Lục Yến, phàm là hắn đã mở miệng, xác thật chưa từng nói lỡ.
Thẩm Chân đập nhẹ lên tay hắn, run giọng nói: "Đại nhân làm cái gì vậy? Đây là Trường An, không phải Dương Châu."
Nếu lúc này, có ai nhìn thấy thế tử phủ Trấn Quốc công cõng một nữ tử xuống xe ngựa, không biết sẽ gặp phải tai họa thế nào ập tới đây.....
Thẩm Chân mang mũ có rèm, tự mình bám vào duyên giác, xuống xe ngựa.
Giờ phút này chính Thẩm Chân cũng không rõ, tại sao nàng sẽ bất an như thế.
Bọn họ vào một gian phòng ở lầu hai.
Nơi này là tửu lầu dưới danh nghĩa Lục Yến, cũng coi như an toàn.
Lục Yến gọi điểm tâm đều là thứ nàng thích ăn, hắn ngồi xuống bên người nàng, nhéo lỗ tai nàng nói, "Nàng ăn nhiều một chút."
Lục Yến cảm thấy tiểu cô nương nhà hắn quá gầy.
Thẩm Chân dùng xong canh, mở cửa sổ ra, thất thần nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Ngày mùa hè gió thật sự ấm áp, lá cây rào rào rầm rì, gió đêm thổi tóc mái ở thái dương của nàng bay bay.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến động tĩnh thật lớn.
Khua chiêng gõ trống, pháo tề minh.
Có người hô to, "Trường Bình hầu hồi kinh!"
"Đó là Trường Bình hầu sao? Anh tuấn như thế cơ à?"
"Đương nhiên! Đó chính là thiếu niên tướng quân của Đại Tấn chúng ta, ngươi có biết hắn một đao đã chặt đứt được đầu của tướng quân địch quốc không?"
"Không hổ là nam nhân Tô gia, có phong thái của Hộ Quốc công năm đó." Danh hiệu Hộ Quốc công là sau khi lão Trường Bình hầu chết trận sa trường được Thành Nguyên đế truy phong.
Trường Bình hầu.
Thẩm Chân sửng sốt, nhớ tới lời trưởng tỷ đã nói với mình, lập tức đứng dậy hướng ra ngoài nhìn lại.
Cảnh trong mơ cùng trước mắt giao điệp, Lục Yến dường như lại thấy được bóng dáng Thẩm Chân rúc vào lồng ngực người nọ.
Trái tim hắn run rẩy, đau đớn, ngay cả không khí dường như cũng đều trở nên loãng hơn, khó mà hít thở.
Nam nhân đứng dậy, "Rầm" một tiếng khép cửa sổ lại.
Thẩm Chân sửng sốt, mắt đẹp trợn tròn.
Chợt, Lục Yến đè Thẩm Chân lên vách tường trong phòng, nặng nề, mạnh mẽ hôn xuống.
Thẩm Chân, nàng đừng nhìn bên ngoài nữa!
Liếc mắt một cái cũng không được!.