Tác giả: Mộc Vũ Nguyện
Edit: Ano
Khi Thời Diên đi ra, đã thấy xe của Bùi Kỵ đậu ở đó.
Anh đang dựa lưng vào xe, trên tay ôm bó hoa hồng đỏ rực như lửa.
Giờ phút này, trên bầu trời chỉ còn lại một tia sáng cuối cùng, quầng sáng màu cam nhẹ nhàng phủ lên người anh, màu sắc giống như pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm đêm hôm đó, phản chiếu khuôn mặt âm trầm nhưng vô cùng mềm mại của anh.
Anh mặc vest đen, tay cầm bó hoa, trông có vẻ hơi không hợp.
Nhưng lại có một cảm giác hài hòa không thể giải thích được.
Cứ như thể…họ đang thực sự yêu nhau vậy.
Thời Diên sững sờ trong vài giây, nhanh chóng ném suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Hẳn là bởi vì Lạc Thanh Y nói với anh phải diễn cho thật giống, cho nên anh mới tới đón cô, dọc đường thuận tiện mang theo một bó hoa.
Sau khi lặp đi lặp lại điều này trong lòng nhiều lần, Thời Diên hít một hơi thật sâu trước khi đi về phía anh.
Nghe thấy tiếng bước chân, Bùi Kỵ ngước lên, ánh mắt dịu dàng.
Anh nhìn đồng hồ, nhẹ giọng hỏi: “Sao em ra muộn thế.”
Vẻ mặt anh tự nhiên, như không có chuyện gì, đưa hoa cho cô.
Thời Diên đột nhiên bắt đầu tự hỏi liệu anh có phải thực sự không nhớ những gì đã xảy ra hôm qua hay không.
Cô thở phào nhẹ nhõm, đón lấy đóa hoa trong tay anh, hương hoa hồng xộc vào mũi, cô như lạc vào giữa muôn hoa, mùi hương khiến người ta sảng khoái.
Khóe môi cô hơi cong lên, còn chưa kịp nhếch lên, cô đã nhớ tới lời Lạc Thanh Y nói lúc chiều.
“Buổi chiều em có quay thêm hai cảnh… Sao anh lại ở đây? Lạc Thanh Y bảo anh tới sao?”
Anh mở cửa sau cho cô, trầm giọng đáp: “Ừm.”
Chắc chắn rồi.
Thời Diên cụp mắt xuống, lặng lẽ mân mê đóa hoa trong tay rồi im lặng.
Bùi Kỵ nghiêng đầu, trầm ngâm nhìn cô vài giây rồi đột nhiên trầm giọng nói.
“Thời Diên.”
Thanh âm của anh trầm thấp, có từ tính, vang vọng ở trong không gian xe yên tĩnh, âm cuối hơi kéo dài.
Cô ngước nhìn anh, hơi giật mình.
Bùi Kỵ cụp mắt xuống nhìn cô, trong đôi mắt của anh dường như chỉ chứa hình bóng cô.
Vẻ mặt anh nghiêm túc: “Không phải ai nói anh tới thì anh đều sẽ tới có biết không?”
Nghe vậy, Thời Diên giật mình.
Sau vài giây, cô dần nhận ra ý nghĩa trong lời nói của anh.
Không phải diễn kịch. Anh chỉ là muốn tới đón cô, tặng hoa cũng thế.
Nếu là cô. Anh sẽ chủ động làm những việc này.
Đúng như những gì cô nghĩ sao?
Không hiểu sao, tim cô đột nhiên loạn nhịp.
Tuy nhiên, Bùi Kỵ dường như không muốn giải thích thêm, tiếp tục nhìn xuống tài liệu.
Thời Diên mím môi, ánh mắt đột nhiên lại rơi vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh.
Đó là chiếc nhẫn cưới bằng bạc anh đeo trong buổi phỏng vấn ngày hôm đó.
Tuy không thể nhìn rõ trong cuộc phỏng vấn, nhưng khoảng cách hiện tại đủ để Thời Diên thấy nó.
Đó là một chiếc nhẫn cưới nam vô cùng đơn giản, chiếc nhẫn bạc mỏng ôm chặt lấy ngón tay thon dài trắng trẻo của anh, trông cực kỳ đắt tiền.
Trên chiếc nhẫn hình như có khắc thứ gì đó, nhưng do ánh sáng nên nhìn từ góc độ của Thời Diên lại nhìn không ra.
Cô chăm chú liếc trộm nó, thậm chí không nhận thấy ánh mắt của người đàn ông đang nhìn qua cô.
Bùi Kỵ nhướng mày, trong mắt hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Anh chậm rãi hỏi: “Đẹp không?”
Thời Diên mải mê ngắm nhìn, định gật đầu theo bản năng, nhưng cô chợt tỉnh lại.
Vành tai lặng lẽ đỏ lên, cô ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: “Mua lúc nào?”
Bùi Kỵ vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên đáp: “Tôi quên mất rồi.”
Có lẽ trước buổi phỏng vấn ngày hôm đó, anh ấy đã nhờ thư ký của mình tùy tiện mua.
Thời Diên không tiếp tục hỏi nữa, lại nhìn về phía trước.
Lần này nhìn thẳng.
Lúc này, điện thoại di động trong túi xách đột nhiên vang lên.
Thời Diên nhấc máy, nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, vẻ mặt cứng đờ trong giây lát.
Cuộc gọi từ Quý Vân Sanh.
Cô vẫn nhớ như cuộc gọi của Quý Vân Sanh ở nhà Bùi Kỵ.
Nhưng lần này là trong xe. Có một người lái xe phía trước.
Sẽ ổn thôi …
Thời Diên bình tĩnh lại, thong thả trả lời điện thoại.
“Xin chào, Vân Sanh.”
Bên cạnh, đầu ngón tay đang cầm văn kiện của người đàn ông đột nhiên dừng lại.
Thời Diên lặng lẽ liếc nhìn Bùi Kỵ, thấy vẻ mặt anh không còn nổi cơn thịnh nộ như lần trước, cô cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Quý Vân Sanh ở đầu bên kia điện thoại ấm áp nói: “Thời Diên, tối nay em có rảnh không? Chúng ta gặp nhau đi, đã lâu không ăn cơm cùng nhau.”
“Đêm nay em bận rồi, hai ngày nữa nhé?”
Tay cầm tài liệu của Bùi Kỵ dần dần khựng lại.
“Được. Hẹn gặp lại.”
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại “nguy hiểm” này, Thời Diên bình tĩnh cất điện thoại trở lại túi xách.
Sau toàn bộ quá trình, người xung quanh không phản ứng gì.
Thật bình tĩnh, không giống anh ấy.
Nhưng tất nhiên vẫn còn tốt nếu không phát điên.
Thời Diên thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Kỵ đưa cô đến một nhà hàng Giang Nam nổi tiếng ở Bắc Thành.
Anh biết sở thích của cô, đặc biệt là cô thích ăn gì. Hai người đều ở trong phòng bao nên không cần lo lắng bị chụp ảnh hay bị người khác nhận ra.
Thời Diên ăn một cách vui vẻ, nhưng Bùi Kỵ dường như không hứng thú lắm, suốt thời gian đó chỉ gắp đồ ăn cho cô.
Nhưng anh bình thường không nói nhiều, vì vậy Thời Diên cũng không nghĩ nhiều.
Sau bữa tối, Bùi Kỵ đưa cô xuống lầu.
Cô bước xuống xe với bó hoa trên tay, nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau.
“Vậy em đi lên trước?”
Bùi Kỵ hờ hững đáp.
“……”
Thời Diên cũng không ở lại lâu, ôm bó hoa đi lên lầu.
Sau khi vào cửa, cô không lập tức đặt bó hoa hồng xuống mà nhìn chằm chằm vào nó một lúc.
Rõ ràng là cô đã nhận được rất nhiều hoa.
Nhưng bằng cách nào đó cô vẫn nghĩ rằng cái này là đẹp nhất. (bị con đĩ tình iu quật đó hí hí 🙂)
Có lẽ bởi vì nó trông đắt tiền? (khônggggg)
Nghĩ đến đây, khóe miệng Thời Diên không khỏi cong lên.
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên làm cô giật mình.
Qua mắt mèo, cô thấy Bùi Kỵ đang đứng bên ngoài.
Thời Diên sững sờ, bước tới mở cửa cho anh.
Người đàn ông mắt tối sầm, anh trực tiếp bước vào, đóng cửa lại.
Cô ngây người nhìn anh, không hiểu nói: “Sao anh lại ở đây…”
Bùi Kỵ bước vào phòng khách, vừa đi vừa cởi cúc áo vest rồi ném lên ghế sô pha.
Toàn bộ các động tác đều uyển chuyển trôi chảy, khiến Thời Diên choáng váng.
Bùi Kỵ nén nhịn sự tức giận trong người suốt đêm, bước vào phòng khách.
“Đến mang đồ cho em.”
Đây là câu trả lời cho vấn đề vừa nãy cô hỏi.
Thời Diên ngây ngốc đứng ở nơi đó, nhìn vật sáng bóng được lấy từ trong túi anh ra.
Hình như là bông tai cô đã đeo ngày hôm qua.
Khó trách hôm nay cô tìm cả ngày cũng chưa được.
Anh híp mắt, thâm thúy nhìn cô: “Sao, em không nhớ à?” “
……” Cô sao có thể không nhớ.
Bùi Kỵ không cho cô bất kỳ cơ hội nào, ngón tay thon dài từ từ gõ nhẹ chiếc ghế sô pha.
Anh chậm rãi nói: “Tối hôm qua, ở trên sô pha nhà anh. Em không định nhận sao?”
…
Thời Diên hít một hơi thật sâu, bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Bùi Kỵ, cô cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.
“Chắc anh nhớ nhầm…”
Đột nhiên, “cạch” một tiếng.
Đèn trong phòng đột nhiên tắt, tối đen như mực.
Cúp điện.
Thời Diên chưa bao giờ cảm thấy việc cúp điện đến đúng lúc như vậy.
Cô thở phào nhẹ nhõm một lúc, nhấc chân tìm đèn pin: “Hình như trong nhà mất điện, hay là anh…” Còn chưa kịp nói ra hai chữ “đi về”, Thời Diên đột nhiên vấp phải một vật gì đó, ngã thẳng về phía trước.
Bang –
Chóp mũi cô đập mạnh vào lồng ng.ực cứng như sắt của ai đó, rồi ngã vào vòng tay anh.
Thời Diên đứng vững, tìm một nơi để chống tay theo bản năng.
Nhưng cô không biết mình đã chạm vào cái gì.
Rất nóng.
Cô đột nhiên nghe thấy người đàn ông kêu lên,ngay lập tức, cơ bắp của anh dường như căng cứng.
Bùi Kỵ cúi đầu, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, thông qua ánh trăng yếu ớt chiếu qua cửa sổ, cực kì rõ.
Tư thế của cô tựa hồ đang nửa quỳ trước mặt anh, mái tóc đen xõa tung trên đầu gối anh, hương thơm nhàn nhạt trên cơ thể phụ nữ xộc vào lỗ mũi.
Mắt anh mờ đi.
Đôi tay thon dài,mạnh mẽ ôm lấy eo cô, Thời Diên sợ đến mức quên cả cử động.
Bên tai, hơi thở của người đàn ông ngày càng nặng nề, giọng nói trầm cũng trở nên khàn khàn.
“Cố ý?”
Thời Viễn cuối cùng cũng ý thức được, vội vàng rút tay ra khỏi chỗ đó.
Cô khóc không ra nước mắt, “Xin lỗi, em thật sự không phải…”
Một khắc sau, thế giới xoay tròn, vị trí của hai người thay đổi.
Thời Diên bị anh đè dưới thân, căng thẳng đến mức cô quên cả thở.
Đó là một tư thế tương tự như đêm qua, nhưng khung cảnh tối hơn, chỉ có ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ.
Trong bóng tối, các loại giác quan đều được phóng đại vô hạn, không khí trong phòng dường như không còn lưu thông nữa.
Hơi nóng từ anh gần như thiêu đốt cô.
Bùi Kỵ cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm u ám nhìn cô chằm chằm trong bóng tối, có một cảm xúc đen tối nào đó bị kìm nén đang bùng cháy dữ dội trong mắt anh, muốn nuốt chửng cô.
“Bây giờ em đã nhớ ra chưa?”
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai anh, chiếc mũi cao áp sát vào mũi cô, trong giọng nói khàn khàn có một tia mê hoặc.
“Có muốn anh giúp em nhớ lại không.”
Đầu óc Thời Diên hoàn toàn trống rỗng, không cách nào suy nghĩ được gì.
Cô siết chặt áo anh, vô thức nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc tiếp theo—
Có một tiếng lách tách, căn phòng tràn ngập ánh sáng, sau đó là tiếng mở khóa cửa.
Bầu không khí mờ ám trong phòng lập tức bị phá vỡ.
Thời Diên cứng đờ toàn thân.
Nhìn thấy hai bóng người chồng lên nhau trên ghế sofa, chiếc túi mà Lạc Thanh Y đang xách rơi xuống đất.
Sau khi sửng sốt nửa giây, cô ấy dựa vào bản năng, vội vàng che mắt quay người lại.
“Tôi không thấy gì đâu!!!”
*
Sau khi đuổi Bùi Kỵ ra ngoài, hai chân của Thời Diên khuỵu xuống, suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất.
Còn thủ phạm Lạc Thanh Y thì vẫn đang không ngừng thú tội: “Tôi sai rồi, tôi thực sự không cố ý, tôi còn tưởng cô và ông chủ Bùi vào khách sạn…”
Thời Diên yếu ớt biện hộ:
“ Thực sự không như những gì cô tưởng tượng …”
“Sofa play, ông chủ Bùi thực sự giỏi hơn tôi tưởng tượng.” “
……..”
Trò chuyện một hồi.
Sau 15 phút tự sám hối vô nghĩa của Lạc Thanh Y, Thời Diên dứt khoát đứng dậy tiễn khách.
Nhân tiện, không quên thay đổi mật khẩu của ổ khóa nhà.
Hỗn loạn kết thúc, Thời Diên ngã xuống ghế sô pha thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, nhìn thấy thứ gì đó, Thời Diên quay đầu lại nhìn thấy chiếc áo khoác mà Bùi Kỵ đã cởi ra trên ghế sô pha.
Anh quên lấy.
Có vẻ như Bùi Kỵ đã không còn bình tĩnh sau chuyện vừa rồi, anh thậm chí còn quên lấy áo.
Lúc này, điện thoại trên sô pha đột nhiên rung lên.
Thời Diên lấy điện thoại, mở khóa màn hình.
Là Bùi Kỵ, có lẽ là chuyện gì đó lúc nãy anh quên nói.
“Tránh xa Quý Vân Sanh.”
Nghe câu này, khóe miệng Thời Diên không khỏi cong lên.
Trên màn hình, cô dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Bùi Kỵ khi anh ấy nói.
Nhịn cả đêm như vậy quá khổ cho anh.
Cô cố nén khóe môi nhếch lên, ngay sau đó, một tin nhắn khác hiện lên trên màn hình.
Thấy rõ ràng hàng chữ đó, đầu óc Thời Diên không tự chủ được nhảy ra khỏi cảnh tượng vừa mới xảy ra trên ghế sô pha, vội vàng ném điện thoại sang một bên.
Thời Diên ngây người nhìn trần nhà, không thể không đưa tay lên chạm vào mặt mình.
Rất nóng.
Bên cạnh, màn hình điện thoại vẫn ở trang tin nhắn.
“Anh không bao dung như em nghĩ.”
*
Nửa tiếng sau khi gửi hai tin nhắn đó.
Bùi Kỵ trở về ngôi biệt thự trên núi.
Bật đèn lên, căn phòng sáng trưng, biệt thự trang bị nội thất tông màu lạnh, xa hoa nhưng vắng vẻ, ít có sinh khí.
Thành thật mà nói, anh không vui.
Bắt đầu từ khi Thời Diên trả lời cuộc gọi của Quý Vân Sanh lúc chiều cộng thêm bị gián đoạn lúc nãy.
Sự tức giận bị kìm nén của Bùi Kỵ gần như tăng lên đến cực điểm vào lúc này.
Anh thản nhiên lấy từ trong tủ rượu ra một chai rượu vang đỏ, bước vào phòng làm việc, làm xong những công việc còn dang dở của buổi chiều cũng đã gần ba giờ sáng.
Sau khi đóng máy tính, Bùi Kỵ xoa giữa lông mày, trở lại phòng ngủ để thay quần áo.
Vừa bật đèn lên, động tác của anh đột nhiên dừng lại.
Trong căn phòng ngủ tràn ngập tông màu đen trắng, tấm ảnh đứng mà anh nhờ Chu Cảnh Lâm gửi về hồi chiều sừng sững ở đó.
Bàn tay đang cởi khuy của Bùi Kỵ dừng lại, đôi mắt anh dừng lại trên giá đỡ.
Người phụ nữ thuần khiết, kiên cường vẫn mỉm cười đẹp động lòng người.
Nhìn hồi lâu, anh đột nhiên nhấc chân đi thẳng vào phòng tắm.
Bùi Kỵ bật đèn trong phòng tắm bước vào.
Nước lạnh dội xuống, lập tức làm ướt mái tóc đen của anh.
Từng giọt nước từ ngọn tóc nhỏ xuống xương quai xanh, trượt xuống từng đường cơ bắp săn chắc, chiếc áo sơ mi trên người ướt sũng dính chặt vào người, lộ ra khuôn ngực nở nang.
Bùi Kỵ nhắm mắt lại, cảnh tượng lúc nãy lại hiện lên trong tâm trí anh.
Ánh trăng mờ ảo bao phủ thân thể cô, cô ngồi trên anh, mỗi một tấc da thịt chạm vào đều tinh tế mềm mại, mái tóc đen buông xõa trên vai, một đôi mắt hạnh ngơ ngác mà bối rối nhìn anh.
Chỉ có liều mạng mà nhịn, mới có thể kìm hãm sự thôi thúc muốn phá giới.
Anh chống một tay lên bức tường nhẵn nhụi, tay còn lại hơi siết chặt.
Tiếng thở d.ốc trầm thấp gợi cảm hòa cùng tiếng nước, càng lúc càng nặng nề.