Tác giả: Mộc Vũ Nguyện
Edit: Anh Anh
Beta: Ano
Trực giác nói với Thời Diên.
“Bùi Kỵ nhất định sẽ tức giận.”
Bùi Kỵ đanh mặt, thực sự đáng sợ.
Đằng sau Thời Diên, Trần Tử Di nhìn cảnh này run rẩy.
So với lão tổng đáng khinh đang nằm trên mặt đất kia, cô ấy càng sợ người đàn ông trước mặt hơn.
Rõ ràng, có một gương mặt đẹp như yêu nghiệt, nhưng lại không chớp mắt mà suýt chút nữa vặn gãy tay người khác.
Nhận thấy Trần Tử Di bị dọa sợ, Thời Diên quay sang nhỏ giọng an ủi cô ấy: “Không sao đâu, đừng sợ. Có muốn tôi đưa cô về trước không?”
Trần Tử Di nhanh chóng xua tay: “Không cần đâu chị Thời Diên, em tự trở về được”
Nói đùa gì vậy, nếu thật sự để Thời Diên đưa cô trở về.
Người đàn ông đối diện kia chắc chắn sẽ trực tiếp dùng ánh mắt giết cô được không!!!
Thấy Trần Tử Di từ chối, Thời Diên cũng không miễn cưỡng, còn muốn nói gì đó, nhưng cổ tay lại bị một lực kéo đi.
Ngón tay thon dài của anh nắm chặt cổ tay cô, đường hàm sắc bén, lạnh lùng, thấy rõ người đàn ông này hiện tại đang không vui vẻ.
Thời Diên tự biết mình đuối lý nên không giãy dụa, tùy ý anh kéo mình đến thang máy.
Nếu không phải Bùi Kỵ đến kịp, cô thực sự sẽ bị tên khốn đó tát một cái.
Có vẻ như mỗi lần cô gặp nguy hiểm, anh luôn có thể đến kịp lúc.
Từ lúc cô bị Hứa Tử Úc bắt cóc.
Sau đó là vòng cổ có giá trị xa xỉ.
Còn có hôm nay.
Một loại cảm xúc khó mà gọi tên cuồn cuộn trong trái tim, trướng đau, khiến cô họng cô nghẹn đắng.
Thời Diên mím môi, thấy anh không nói một lời mà khuôn mặt tuấn tú vẫn một mực lạnh băng. Cô hơi do dự, vẫn là chủ động mở miệng thăm dò: “Anh đến khi nào?”
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Bùi Kỵ mặt không biểu tình kéo cô vào thang máy, lạnh lùng nói.
“Hai giờ hai mươi sáu phút trước.”
Không có ai tiếp tục đi vào thang máy, cánh cửa dần đóng lại, ảnh ngược của hai trên kính, một cao một thấp.
Anh mấp máy môi, giọng điệu lạnh nhạt: “Bắt đầu từ khi em cùng tiểu bạch kiểm kia xuống xe.”
Tiểu bạch kiểm?
Thời Diên ngẩn người, lúc sau mới phản ứng được người mà anh nói chính là Hứa Cẩn Ngôn.
Nghe anh nói đã đợi ở bên dưới hơn hai tiếng, trái tim của Thời Diên đột nhiên cảm thấy mềm mại hơn một chút.
Nhưng, không đợi cô có cơ hội nói chuyện, người đàn ông kia đột nhiên quay lại, siết chặt cổ tay cô, nhẹ nhàng đè cô lên tường của thang máy.
Trên vách tường trơn bóng phản chiếu hình ảnh hai thân hình đang gần sát nhau, thân ảnh cao lớn của anh gần như bao phủ toàn bộ người cô.
Không khí bị đè ép gần như không có kẽ hở, ban đầu dư thừa oxy đột nhiên trở nên thiếu thốn.
Thời Diên cũng ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên cơ thể anh, trộn lẫn với hơi thở lãnh đạm, rất dễ ngửi.
Anh gần sát tai cô, hạ giọng hỏi: “Đối với người khác quan tâm như vậy, tới tôi thì đến tin nhắn cũng không trả lời?”
Hơi thở nóng bỏng lướt qua tai, Thời Diên thậm chí có thể nghe thấy tiếng vang rất nhỏ phát ra từ lồng n.gực anh.
Rõ ràng giọng điệu như muốn giết người, nhưng không hiểu sao Thời Diên lại nghe ra được trong có một tia ai oán.
Cô ngẩng đầu lên, va vào đôi mắt đen của anh.
Đôi mắt anh vẫn thâm trầm như cũ, nhưng lại có thêm chút tơ máu, như đã vài ngày không có nghỉ ngơi tốt.
Trái tim cô nhảy lên, ra vẻ đạm nhiên mà hỏi, “Cho nên vừa rồi anh vẫn luôn chờ ở dưới lầu?”
Bùi Kỵ không trả lời, cau mày, hiển nhiên không muốn thừa nhận.
Thời Diên nhìn anh lúng túng, giọng điệu còn có chút ai oán, đột nhiên cô nghĩ đến một trích dẫn kinh điển.
Lại không phải tôi bảo bạn đến đây chờ.
Nghĩ vậy, khoé miệng Thời Diên không nhịn được cong lên.
Thấy rằng cô có thể cười, Bùi Kỵ nheo mắt, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Thời Diên không hề sợ hãi mà nhìn lại anh.
Hai người đọ mắt trong chốc lát, cuối cùng Bùi Kỵ vẫn là chịu thua trước.
Giọng anh mất mát lại có chút không thể nề hà.
“Thời Diên, em có lương tâm không?”
Bùi Kỵ cảm thấy mình điên rồi.
Bỏ công ty còn bao nhiêu việc, lái xe bốn giờ lại như kẻ ngốc đợi dưới lầu gần ba tiếng đồng hồ, chỉ để có thể nhìn thấy cô.
Cô thì tốt rồi, đi ăn với người đàn ông khác đến vui vẻ.
Đồ vô lương tâm.
Ánh mắt anh trầm xuống, tầm mắt chậm chạp mà dừng trên đôi môi đỏ đầy đặn của cô.
Đôi mắt anh ta giống như mang theo dòng điện lưu, Thời Diên ngẩn ra, ngay sau đó đã hiểu được ý đồ giấu dưới đáy mắt anh, nhưng quên di chuyển, chỉ có thể ngơ ngác sững sờ đứng ở đó.
Một giây trước khi môi anh hạ xuống.
—Đinh.
Trùng hợp lúc này, cửa thang máy từ từ mở ra là bãi đậu xe.
Thời Diên chợt hoàn hồn, khuôn mặt đỏ bừng lan đến tận mang tai.
Hành động bị gián đoạn, Bùi Kỵ đành phải thả cô ra trước, giữa mi tâm đều lộ ra vẻ cáu kỉnh, dục cầu bất mãn mà bước ra ngoài.
Thời Diên lặng lẽ đi phía sau anh, ma xui quỷ khiến mà mở miệng hỏi: “Vậy anh ăn tối chưa?”
Bùi Kỵ mở cửa phụ ra, nhàn nhạt liếc cô một cái: “Em nói xem?”
Lại bắt đầu âm dương quái khí.
“Cái đó…….”
“Lên xe, đi ăn tối.”
*
Bùi Kỵ đưa cô đến một nhà hàng phương Tây.
Nhà này nằm ở trung tâm thành phố, là một toà nhà 30 tầng. Từ cửa kính, có thể dễ dàng thấy được toàn bộ cảnh đêm của thành phố, cực kỳ lãng mạn.
Trước khi vào Thời Diên còn rối rắm sợ có người nhận ra, nhưng sau khi vào, cô nhận ra là mình lo lắng nhiều rồi.
Cô nhìn xung quanh, hỏi anh, “Tại sao ở đây lại không có khách?”
Bùi Kỵ đặt phần bò bít tết đến trước mặt cô, không cảm xúc nói: “Tôi bao hết chỗ này rồi.”
“……”
Thời Diên luôn cảm thấy hôm nay Bùi Kỵ có chút sai sai.
Giống như… trở nên săn sóc?
Tính tình dường như cũng có chút thu liễm.
Như là bị cái gì kích thí.ch.
Hơn nữa bây giờ bọn họ… thật giống như đang hẹn hò.
Tất nhiên, Bùi Kỵ không biết Thời Diên đang nghĩ gì.
Trong đầu anh bây giờ toàn là lời nói của Giang Ngộ Bạch lúc trước.
Giang Ngộ Bạch giữ cầm gậy bida, không chút lưu tình mà cười nhạo: “Cô ấy không trả lời tin nhắn của cậu? Vậy thì có thể có lý do gì, cậu chọc người ta giận chỗ nào rồi.”
“Tôi muốn nói, cậu nên thay đổi tính xấu của mình đi. Có cô gái nào không thích được ôn nhu săn sóc. Cậu quản cô ấy quá chặt, nữ nhân không thích dụ.c vọng chiếm hữu mạnh.
Bùi Kỵ cau mày, mặt mày đầy vẻ cáu kỉnh: “Ngoại trừ điều này?”
Giang Ngộ Bạch trả lời: “Hẹn hò đi. Cô ấy thích cái gì, cậu liền cho cô ấy. Quan trọng nhất là dụng tâm, cậu hiểu không?”
Bùi Kỵ xác thực không biết cái gì gọi là dụng tâm, cái gì gọi là yêu một người.
Nhưng anh biết Thời Diên thích gì.
*
Ăn bữa tối này xem như là hài hòa.
Khi hai người đi ra khỏi nhà hàng, khi Thời Diên nghĩ Bùi Kỵ sẽ đưa cô trở về, anh lại nhấn nút thang máy lên.
Thời Diên khó hiểu hỏi: “Đi lên làm gì vậy?”
“Lát nữa em sẽ biết.”
Câu nói giấu đầu lòi đuôi của Bùi Kỵ đã hoàn toàn gợi lên sự tò mò của Thời Diên.
Chẳng mấy chốc, thang máy đã đến tầng trên cùng, lúc này Thời Diên mới phát hiện tầng cao nhất của tòa nhà này là một cái sân bay.
Trong đêm, vài chùm ánh sáng chiếu xuống, một chiếc trực thăng đang dừng ở đó.
Cô tức khắc sửng sốt, khó có thể tin được mà mở to mắt.
Khi Thời Diên ngây người, Bùi Kỵ đã kiểm tra một vòng xung quanh trực thăng, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới nói với cô: “Đi lên đi.”
Thời Diên chớp mắt, không phản ứng, ngẩn ngơ hỏi, “Anh lái sao?”
Anh nhướng mày: “Nếu không thì sao?”
Thời Diên hé miệng th.ở dốc, ngốc lăng mãi không nói một chữ.
Thân thể lại phản ứng trước đại não một bước đã đi lên ngồi.
Thời Diên nhìn anh thành thạo mà đeo dây an toàn, mang theo tai nghe và các thiết bị khác.
Tới bây giờ cô vẫn không thể tin rằng Bùi Kỵ sẽ lái máy bay.
Cho đến khi cánh quạt trực thăng từ từ tăng tốc, cơn gió thổi làm rối loạn mái tóc đen trước trán anh. Bùi Kỵ cúi đầu, biểu tình chuyên chú mà kiểm tra lần cuối trước khi cất cánh.
Mặt của anh rất đẹp, Thời Diên vẫn luôn biết.
Đặc biệt là thời điểm này, lệ khí trước kia đều tiêu tan hết, càng nhiều hơn là rạng rỡ cùng tùy tiện, vô cùng loá mắt.
Thời Diên tự nhiên cảm thấy tim đập có chút nhanh.
Chú ý tới cô vẫn chưa nói lời nào, Bùi Kỵ ngẩng lên, thấy vẻ mặt cô còn chưa hoàn hồn, quá đáng yêu.
Anh cong môi, giọng điệu hài hước “Làm sao? Sợ?”
Thời Diên chợt lấy lại tinh thần, nhanh chóng trả lời: “Không có.”
Đây là lần đầu tiên cô ngồi trực thăng, quả thật có chút khẩn trương, nhưng nhiều hơn vẫn là phấn khích.
Bùi Kỵ ừ một tiếng, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa tóc cô, đáy mắt nhiễm vài phần ý cười.
Anh dựa sát, nói: “Yên tâm, xảy ra vấn đề tôi chịu.”
“…”
Cảm ơn anh, tôi đã được an ủi.
Ngồi trực thăng nhìn cảnh đêm của thành phố mang lại cảm giác rất khác khi ngồi trên máy bay.
Những vật nhìn thấy khi ngồi trên máy bay đều cách rất xa, làm người ta nhìn không được rõ ràng.
Ở độ cao này của trực thăng được Bùi Kỵ điều khiển, cô có thể nhìn thấy rõ ngọn đèn dưới chân cô, điều này rất thú vị, từng ngọn đèn đều giống như từng mảnh sao trời rơi rụng.
Lòng bàn tay của Thời Diên ướt đẫm mồ hôi, tim cũng đập ngày càng nhanh hơn.
Cô không nhịn được quay đầu nhìn Bùi Kỵ.
“Nhìn bên ngoài.”
—Bùm một tiếng.
Pháo hoa lớn nở rộ trên nền trời thành phố, gần như chiếu sáng cả nửa bầu trời đêm.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy pháo hoa ở khoảng cách gần như vậy.
Nó giống như nở ra trước mắt cô.
Nó chấn động hơn tất cả các khung cảnh mà cô từng xem.
Nhưng mà hôm nay cũng không phải ngày hội gì mà, tại sao lại có pháo hoa?
Không đợi cô nghĩ ra câu trả lời, giọng nói của Bùi Kỵ đột nhiên vang lên bên cạnh cô.
Giọng nói thấp trộn lẫn trong tiếng pháo hoa điếc tai, nhưng Thời Diên vẫn nghe tiếng.
“Ước đi.”
Thời Diên ngẩn ngơ quay đầu, lại rơi vào đôi mắt thâm thúy của anh.
Pháo hoa bên ngoài cửa sổ phản chiếu trong mắt anh, nhìn đến hô hấp cô cứng lại.
Khoé môi anh gợi lên, “Không phải em nói càng gần pháo hoa, thì điều ước sẽ dễ thành hiện thực hơn mà.”
Dứt lời, Thời Diên tức khắc ngẩn ra.
Ký ức đầy bụi bặm bỗng nhiên bị gợi lên, cô nhớ đến Tết âm lịch năm ấy.
Tối đó các thành phố gần Nam Tầm cũng bắn pháo hoa. Khoảng cách có hơi xa, pháo hoa xem được cũng không rõ ràng.
Cô đứng trong sân để ước nguyện, khi mở mắt ra lại không nhịn được thở dài.
Bùi Kỵ nghiêng đầu nhìn cô, nhướng mày: “Như thế nào? Khó coi?”
“Không, em chỉ nghĩ cách pháo hoa xa quá, điều ước có phải sẽ không linh nghiệm hay không?
Dứt lời, một chiếc bật lửa tiên nữ bổng được đưa tới.
Thiếu niên cầm chiếc tiên nữ bông, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói: “Này, dùng cái này.”
Thời Diên vừa bực mình vừa buồn cười: “Hai cái này làm sao có thể giống nhau.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Bùi Kỵ nhướng mày, nghiêm túc nghĩ về nó, lại hỏi: “Lần sau sẽ đưa em lên bầu trời xem?”
Thời Diên nhíu mày nhìn anh: “Bùi Kỵ, hôm nay là năm mới, không được phép nói điều không may mắn.”
Thiếu niên lại mỉm cười, mặt mày tinh xảo được chiếc bật lửa tiên nữ chiếu sáng, đáy mắt dường như ẩn giấu ánh sáng.
Như giờ phút này.
Hóa ra khi đó không phải anh nói điều không may mắn.
Mà là hứa hẹn.
Ngực của Thời Diên bỗng như bị thứ gì đó va chạm, trái tim không chịu khống chế, càng lúc càng kịch liệt, nóng đến phát đau.
Cô đột nhiên nhớ một đoạn phim mà cô đã xem.
“Ngay khoảnh khắc anh nói những lời này.
Giây phút đó.
Tôi đột nhiên rất muốn cùng anh cao chạy xa bay.
Từ Nam đến Bắc.”
Tác giả có lời muốn nói:Tôi biết tại sao Bùi cẩu lại học lái máy bay rồi nha ~
Lưu ý: Câu cuối cùng xuất phát từ bộ phim “Ming Ming”, do Châu Tấn diễn chính.