Tác giả: Nhất Phiến Thu Diệp
Mạc Hân Hy vừa rời khỏi khách sạn thì Lý Duy Lộc đã lái xe dừng ở ngay trước mặt cô: “Hân Hy, kết thúc rồi sao?”
Mạc Hân Hy mở cửa xe và ngồi vào bên trong: “Kết thúc rồi.”
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm.” Cô chưa kịp ngồi vững thì Vũ Tuệ đã nhào tới từ chỗ ngồi bên cạnh.
“Mẹ cũng rất nhớ con.” Mạc Hân Hy ôm con gái, nhưng lại ngửi thấy mùi nước tẩy trang thoang thoảng trên người của cô bé.
“Hôm nay con trang điểm à?” Cô nghi ngờ hỏi.
“Không, không ạ!” Vũ Tuệ chột dạ cúi đầu.
Mạc Hân Hy ngẩng đầu liếc nhìn Lý Duy Lộc: “Chuyện gì vậy?”
Lý Duy Lộc cố tình giả ngu: “Sao vậy? Có cái gì không đúng sao? Bọn anh vẫn luôn chờ em ở bên ngoài.”
“Anh Lý, anh biết không, mỗi khi anh nói dối thì ngón út bên tay phải của anh thường vểnh lên trên.” Mạc Hân Hy cũng không hề tức giận, cô chỉ trực tiếp vạch trần anh ấy.
Lý Duy Lộc liếc nhìn ngón út bên tay phải của mình đã vểnh lên từ lúc nào không hay, anh ấy nhanh chóng nắm tay lại.
Mạc Minh Húc thở dài: “Chú Lý, chú vẫn nên nói thật đi thì hơn, chúng ta không lừa được mẹ đâu.”
Lý Duy Lộc tức giận quay đầu lại, trừng mắt nhìn Minh Húc: “Thằng nhóc con này, sao lại đầu hàng nhanh như vậy? Lần sau chú sẽ không bao giờ dẫn con ra ngoài chơi nữa.”
“Anh Lý, anh nghiêm túc lái xe đi. Minh Húc, con nói xem, có chuyện gì vậy?” Mạc Hân Hy khoanh tay nhìn con trai mình.
Mạc Minh Húc cúi đầu kể lại những gì đã xảy ra.
Khi nghe tin Vũ Tuệ bị nghẹn bánh ngọt và suýt ngất đi, cả cô và Lý Duy Lộc đều hoảng sợ.
“Vũ Tuệ, con sao rồi? Cổ họng của con còn khó chịu hay không?” Cô lo lắng nhìn về phía con gái.
Lý Duy Lộc quát: “Hai đứa nhóc này, sao không nói cho chú biết sớm hơn.”
Vũ Tuệ nhìn Mạc Hân Hy bằng vẻ rụt rè: “Không sao đâu mẹ, mẹ đừng mắng anh trai và chú Lý nữa, tất cả đều là lỗi của Vũ Tuệ, là Vũ Tuệ muốn gặp bố”
Nhìn thấy dáng vẻ dè dặt của con gái, Mạc Hân Hy chợt cảm thấy đau lòng, cô ôm con vào trong lồng ngực: “Sau này có chuyện gì cũng phải bàn bạc với mẹ trước. Con xem, hôm nay nguy hiểm biết bao, may là có Chủ tịch Lục ở đây, nếu không thì không lường được hậu quả đâu.”
“Mẹ ơi, mẹ không tức giận nữa sao?” Vũ Tuệ khẽ ngước gương mặt nhỏ nhắn lên và hỏi.
“Tức giận thì có biện pháp nào chứ, ai bảo năm đó mẹ sinh ra các con chứ?” Cô cũng không có cách nào, chỉ biết véo mũi Vũ Tuệ.
Bọn nhỏ lớn rồi, đã có suy nghĩ của riêng mình, việc chúng muốn có bố là điều hiển nhiên, nếu chèn ép quá mức ngược lại sẽ khơi dậy tâm lý nổi loạn của chúng, không chừng còn có thể xảy ra chuyện.
Chỉ cần bọn nhỏ vẫn ở bên cạnh cô, chỉ cần không bị Lục Khải Vũ phát hiện thân phận thì cô vẫn có thể chấp nhận việc chúng thỉnh thoảng lén đi gặp bố.
Sau khi trở về, cô nói với Lý Duy Lộc về chuyện Bạch Vĩ Hạo mời mình đến Công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú.
“Em thấy thế nào?” Lý Duy Lộc hỏi.
“Em đến nhà họ Lục hoàn toàn là vì Mộc Lam, nhưng bây giờ bà Lục có chút thành kiến với em. Mặc dù hôm nay bà ấy cũng đã xin lỗi em về chuyện chiếc vòng cổ, nhưng em vẫn có thể cảm nhận được thành kiến của bà ấy đối với mình. E rằng từ giờ trở đi, muốn nhìn thấy Mộc Lam ở nhà họ Lục thì cũng khó khăn.” Mạc Hân Hy bình tĩnh phân tích.
“Nói vậy nghĩa là em đã quyết định nhận lời mời của Bạch Vĩ Hạo rồi sao?”
“Nếu muốn gặp Mộc Lam, trước tiên chỉ có thể vào tập đoàn nhà họ Lục, để bà Lục chấp nhận em.”
Không biết Lý Duy Lộc nghĩ tới điều gì, anh ấy đột nhiên bật cười.
“Anh cười gì vậy?” Mạc Hân Hy có hơi khó hiểu.
“Anh đang tự hỏi tại sao chúng ta lại phải tốn công tốn sức như vậy! Không bằng em làm rõ thân phận của mình, cầm xét nghiệm huyết thống đến tòa án để tranh giành quyền nuôi con với Lục Khải Vũ. Với giá trị con người hiện tại của em thì có lẽ sẽ không vấn đề gì. Anh nghe nói tòa án thường nghiêng về phía người mẹ.”
Mạc Hân Hy lườm anh ấy một cái, gương mặt hiện lên vẻ không biết phải làm sao: “Bảo anh hàng ngày đọc nhiều sách vào mà anh không chịu, bây giờ lại nghĩ ra biện pháp vô dụng như vậy.”
“Sao biện pháp của anh lại vô dụng chứ?” Lý Duy Lộc không hài lòng mà kêu một tiếng.
“Em hỏi anh, trước đây Mộc Lam xuất hiện ở nhà họ Lục như thế nào?”
“Lư Giai Y đón về từ trại trẻ mồ côi!”
“Vậy thì tại sao Mộc Lam lại ở trong trại trẻ mồ côi? Anh phải làm thế nào để giải thích điều này với thẩm phán đây.”
“Vậy chẳng phải đơn giản sao, cứ nói thật thôi!”
“Chứng cứ đâu! Diệp Lan Chi sẽ không thừa nhận, cho tới bây giờ dì Mai vẫn chưa bị cảnh sát bắt được.”
“Chuyện này…”
“Còn nữa, nếu kiện lên tòa thì sẽ không thể giấu diếm thân phận của Minh Húc và Vũ Tuệ được nữa. Nếu Lục Khải Vũ kiện ngược lại em, muốn tranh giành quyền nuôi Minh Húc và Vũ Tuệ thì phải làm sao bây giờ?”
“Chuyện này… Anh không nghĩ nhiều như vậy!” Lý Duy Lộc ngượng ngùng gãi đầu.
Mạc Hân Hy vỗ vai anh ấy: “Anh Lý, sau này vẫn nên đọc nhiều sách thì hơn!”
Sau khi suy nghĩ suốt ba ngày, cô gọi điện thoại cho Bạch Vĩ Hạo, quyết định nhận lời mời của anh ta, nhận chức trong Công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú.
Bạch Vĩ Hạo vô cùng vui mừng.
Vào ngày mười tháng năm, Mạc Hân Hy chính thức đảm nhận chức vụ tổng giám sát của Công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú. Đồng thời, hoạt động tuyển dụng nhà thiết kế toàn quốc của Công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú cũng bắt đầu được tiến hành sôi nổi.
Đầu tiên là tuyển mười nhà thiết kế xuất sắc. Bạch Vĩ Hạo đã giới thiệu một số nhà thiết kế có năng lực tốt và ngoại hình ưa nhìn cho chương trình trang trí nội thất công ích của đài truyền hình. Bước tiếp theo là chuẩn bị đào tạo toàn diện và biến họ trở thành những ngôi sao mới trong ngành trang trí nội thất.
Chương trình trang trí nội thất công ích này được tài trợ dưới danh nghĩa nhà họ Lục, tuyển một số gia đình nghèo khó trong phạm vi cả nước rồi sửa sang, lắp đặt thiết bị nhà cửa, nâng cao điều kiện sinh sống cho họ miễn phí.
Bất kỳ ai đáp ứng các yêu cầu đều có thể đăng ký trực tuyến.
Vào ngày mồng một tháng sáu, cũng chính là ngày quốc tế thiếu nhi, sau khi bị giam nửa tháng trong trại tạm giam Lư Giai Y đã được thả ra.
Ban đầu, Lư Giai Y có tập đoàn nhà họ Lư chống lưng, căn bản là sẽ không bị giam giữ. Tuy nhiên khi nhìn thấy luật sư của mình ở đồn cảnh sát, thái độ của cô ta rất kiêu căng ngạo mạn, khiến các viên cảnh sát cảm thấy khó chịu.
Đồng thời, Lý Duy Lộc lại ở phía sau tìm quan hệ, nộp thêm nhiều chứng cứ hơn nữa, vì vậy cảnh sát đã kéo dài thời gian giam giữ từ ba ngày lên thành nửa tháng.
Lư Giai Y vừa được thả ra thì nghe tin Mạc Hân Hy đã gia nhập Công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú.
Vì vậy, cô ta dựa vào hai mươi phần trăm cổ phần của nhà họ Lư trong Công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú, ép Bạch Vĩ Hạo phải sắp xếp cho cô ta một chức vụ trong công ty.
Bạch Vĩ Hạo suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng sắp xếp cho cô ta đến văn phòng để xử lý một số công việc vặt vãnh của công ty, chịu trách nhiệm liên hệ với đơn vị thi công và các việc khác.
Lần đầu tiên gặp Mạc Hân Hy ở công ty, cô ta đã hung dữ thốt ra một lời hẳn học: “Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Mạc Hân Hy nở nụ cười châm choc: “Cảm giác sống trong trại tạm giam không tệ chứ! Nếu còn muốn vào đó thì cứ việc tới.”
Chương trình trang trí nội thất công ích của đài truyền hình đã bắt đầu kỳ thứ nhất. Công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú chọn một căn hộ cũ rộng năm mươi hai mét vuông ở Hà Thành. Chủ hộ là một cặp giáo viên đã về hưu, người con duy nhất đã tốt nghiệp tại Đại học Công nghiệp Thành Bắc, mấy năm trước đã qua đời ở nước ngoài vì một trận tai nạn giao thông.
Hai vợ chồng già luôn làm việc công ích, quyên góp tất cả thu nhập của mình cho Cục quản lý đất nông nghiệp Thành Bắc. Họ nói rằng đó là mong muốn khi còn sống của con trai mình.
Tuy nhiên, đội ngũ chương trình và nhà thiết kế chỉ mới đến thăm để đo đạc diện tích trong nhà và kiểm tra tình hình tại chỗ, còn chưa bắt đầu sửa sang thì đã có người đến náo loạn dưới lầu công ty của bọn họ.
“Gọi người phụ trách của các người ra đây, vậy mà một công ty lớn như các người lại làm ra chuyện như vậy. Tôi muốn khiếu nại các người.” Một người phụ nữ không ngừng lớn tiếng kêu gào.
Mạc Hân Hy đang xem bản vẽ trong phòng làm việc, cô hỏi trợ lý: “Dưới lầu xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ôi dào, một đám côn đồ đang gây sự.”
“Côn đồ?”
“Bọn họ ở cùng khu nhà với gia đình được đài truyền hình sửa sang miễn phí. Mô hình gia đình cũng tương tự nhau, hình như diện tích chỉ hơn ba mươi mét vuông. Họ cũng đăng ký chương trình trang trí nội thất công ích nhưng không được chọn, vì vậy mới đến đây gây sự.”
Đang nói thì dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng khóc của một cô bé.
Mạc Hân Hy nhíu mày: “Sao lại có cả trẻ em?”
“Con gái của nhà họ đấy! Đứa nhỏ cũng thật đáng thương, vớ phải cặp bố mẹ như vậy.” Nói xong, trên gương mặt của trợ lý lộ ra vẻ đồng cảm, cô ấy chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng mới đi được hai bước thì đột nhiên quay lại: “Đúng rồi, em vừa mới gặp cô bé ấy ở dưới lầu. Cô bé ấy trông rất giống con gái của Chủ tịch Luc!”
“Em nói cái gì?” Mạc Hân Hy kích động đến nỗi bật dậy.